A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 243: A Chiêu bỏ nhà đi

Cập nhật lúc: 2025-09-29 05:33:00
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy tấn thăng Kim Đan, cũng mất hai mươi năm ?”

Tiểu cô nương lo lắng hỏi.

 

Tiểu Bạch liếc cô bé:

“Chuyện đó thì cần.”

 

A Chiêu:

“Vậy mất bao lâu?”

 

Tiểu Bạch:

“Ngươi Trúc Cơ đại viên mãn , giờ quan trọng là tâm cảnh của ngươi.

Ngươi mãi thể đột phá là vì gặp bình cảnh, chỉ cần phá bình cảnh thì sẽ tấn thăng Kim Đan.”

 

A Chiêu vội vàng hỏi:

“Vậy phá thế nào?”

 

Tiểu Bạch đáp hai chữ:

“Lịch luyện.”

 

“Lịch luyện?”

 

“Không sai, tu tiên giả nghịch thiên mà , ngoài tu hành tăng trưởng thì tâm cảnh cũng theo kịp.

Nếu tâm cảnh theo kịp thì dễ sinh tâm ma.

Cho nên, bình thường tử của các tông môn khi tu vi đạt tới Trúc Cơ kỳ đều sẽ cho xuất môn lịch luyện.

Ngoài việc mở rộng kiến thức thì còn là để rèn luyện tâm chí.

Ngoài , mỗi cách lịch luyện riêng.

chỉ tiếp nhiệm vụ của tông môn, thì tùy tâm mà động, bôn ba tứ phương.”

 

Trong mắt A Chiêu thoáng qua một tia suy tư, thì .

 

Tiểu Bạch tiếp lời:

“Ngươi kẹt ở bình cảnh cũng bình thường thôi.

Ngươi thể tiếp nhiều nhiệm vụ của tông môn hơn, thể phá bình cảnh, thăng lên Kim Đan.”

 

Nghe đề nghị đó, A Chiêu suy nghĩ một lát lắc đầu:

“Không, nhận nhiệm vụ tông môn nữa, sẽ trực tiếp xuống núi một chuyến.”

 

Tiểu Bạch:

“Hả?”

 

A Chiêu phân tích cùng nó:

“Ta ít nhiệm vụ của tông môn , nhưng tu vi chút động tĩnh nào.

Cho nên xuống núi dạo một chuyến thì hơn, gặp nhiều , nhiều chuyện thì sẽ đột phá.

Xưa câu, vạn quyển sách bằng vạn dặm đường.”

 

Tiểu Bạch lên tiếng, chỉ chằm chằm cô bé.

Một lúc lâu , nó nhịn hỏi:

“Những lời ngươi học ở ?”

 

Trước , A Chiêu chuyện lý lẽ thế , chỉ khác gì thì bắt chước, cũng chẳng quan tâm đúng .

 

“Ở học đường học đó, giờ chính là đứa trẻ thông minh nhất trong học đường.”

Tiểu cô nương ngẩng cằm đầy kiêu ngạo.

 

Tiểu Bạch: …

Thôi , ngoài dạo cũng , dù năm đó…

Nó lắc đầu, xua tan hình ảnh thoáng hiện trong đầu, nghĩ đến nữa.

 

“Con xuống núi lịch luyện?”

Lý Kinh Tuyết lời của tiểu nhi nữ, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

 

“Ừm.”

A Chiêu gật đầu thật mạnh. 

“Con kẹt ở Trúc Cơ đại viên mãn nửa năm , cố gắng tấn thăng mới .”

 

Lý Kinh Tuyết chút lo lắng:

“Đã tìm đồng hành ?”

 

A Chiêu giơ cao Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch sẽ cùng con .”

 

Lý Kinh Tuyết: …

“Chỉ Tiểu Bạch thôi ?”

 

Tiểu Bạch tức giận nàng:

“Thế nào, ngươi tin thực lực của bản tọa ?”

 

Lý Kinh Tuyết gượng hai tiếng, đáp lời.

 

Nàng thừa nhận Tiểu Bạch đặc biệt, nhiều chuyện, nhưng luận về đ.á.n.h thì e rằng bằng nhi nữ nhà .

 

“A nương, cứ yên tâm , con sẽ bảo vệ bản .

Nếu gặp kẻ đ.á.n.h nổi, việc đầu tiên là chạy, việc thứ hai là gửi Lôi tín cho a cha.”

Tiểu cô nương ôm lấy a nương  nũng, cố gắng khiến a nương bớt lo lắng.

 

Lý Kinh Tuyết:

“Con còn nhỏ lắm.”

 

Tiểu nhi nữ tuy thông minh, nhưng tuổi thực sự còn quá nhỏ.

 

A Chiêu:

“Chính vì còn nhỏ nên mới là lúc nên bôn ba đó.”

 

Lý Kinh Tuyết chỉ hận tu vi của tăng chậm, thể theo bên cạnh bảo vệ nhi nữ.

Nàng đối diện ánh mắt của con, trong lòng do dự, mâu thuẫn.

Nàng tu sĩ luôn bước con đường , nhưng nhi nữ còn bé thế , để cô bé tự ngoài, thật sự yên lòng.

 

Huống hồ hiện tại Diệp đạo hữu còn đang bế quan, bản cô bé một xuất hành, chẳng thể đồng hành cùng con…

 

“Ta nhớ con vẫn luôn cùng tiểu Tạ bọn họ nhiệm vụ, với ba ?”

Lý Kinh Tuyết hỏi.

 

A Chiêu:

“Tiểu Tạ bọn họ xuống núi lịch luyện từ một tháng , hẹn ngày trở về.”

 

Lý Kinh Tuyết: …

 

Nàng :

Con còn quá nhỏ, một xuất môn lịch luyện, nương yên lòng.

… năm đó, đứa trẻ rời xa, chán ghét , lẽ chính là vì nàng quản thúc quá nghiêm.

 

Lý Kinh Tuyết nhẹ nhàng vuốt tóc tiểu nhi nữ, lời nào.

A Chiêu tựa lòng nàng, thấy nương , liền tưởng là đồng ý.

 

Cô bé ngẩng đầu:

“A nương tức là đồng ý đúng ?

A nương thật ~”

 

Tiểu cô nương nhón chân, hôn một cái lên má a nương, đợi nàng reo lên:

“Con thu dọn đồ đây ~”

 

Nói , cô bé lon ton chạy về phòng , vui vẻ chuẩn hành trang.

Vì an , cô bé mang thật nhiều đồ theo.

Phù lục, đan d.ư.ợ.c trị thương, pháp bảo hộ , pháp bảo công kích…

A Chiêu lượt kiểm kê từng món, đó cau mày, bắt đầu niệm pháp quyết, gửi Lôi tín cho a tỷ và Minh sư bá.

 

"A tỷ, xuống núi lịch luyện, tranh thủ đột phá Kim Đan kỳ.

phù truyền tống, mua của tỷ vài tấm.

Còn Lôi phù, cái đó hữu dụng.

Ừm, phù tăng tốc, phù thủy, phù hỏa cũng lấy thật nhiều.

Muội A Chiêu ~"

 

"Minh sư bá, là A Chiêu đây, con mua mê dược, độc đan."

 

Sáu đạo Lôi tín nhanh bay .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-243-a-chieu-bo-nha-di.html.]

 

Lý Kinh Tuyết trong tiểu viện, sáu đạo Lôi tín biến mất ở chân trời, âm thầm thở dài.

 

“Ngươi đang lo cái gì?”

Tiểu Bạch hỏi.

 

Lý Kinh Tuyết sững sờ, ngạc nhiên vì nó theo bên cạnh con, nàng trầm ngâm một lát mới :

“A Chiêu quá nhỏ, hơn nữa nó khác với những đứa trẻ bình thường.”

 

Nàng vẫn nhớ rõ, khi A Chiêu rời khỏi Vực Diệt Tiên, bầu trời đầy lôi kiếp đáng sợ , còn cả dị tượng lôi kiếp.

Mọi đều Vực Diệt Tiên dị bảo xuất thế, nhưng nàng rõ chẳng dị bảo nào cả, dị tượng đó là do A Chiêu mà sinh .

 

“Vậy vì ngươi với cô bé?”

Tiểu Bạch hỏi.

 

Lý Kinh Tuyết rơi trầm mặc.

 

Tiểu Bạch :

“Không hiểu nổi, rõ ràng loài các ngươi miệng, chịu mở miệng mà trao đổi?”

 

Lý Kinh Tuyết ngẩn .

 

Tiểu Bạch khẽ tặc lưỡi:

“Nhân tộc thật phiền phức, thật phức tạp, ậm ừ do dự, càm ràm lôi thôi.”

 

Tuy Tiểu Bạch đang mắng, nhưng lòng Lý Kinh Tuyết vốn đang giằng xé đột nhiên sáng tỏ.

, con sinh miệng, chẳng để giao tiếp ?

Nàng đây lo lắng cũng vô ích, chi bằng thẳng thắn với A Chiêu thì hơn.

 

A Chiêu thông minh, hoạt bát, sẽ giống tiểu Lạc năm đó.

 

"Vù ~"

Gió khẽ thổi tiểu viện.

 

Tiểu Bạch ngây ngẩn linh khí điên cuồng tràn cơ thể Lý Kinh Tuyết.

Nó: ???

Không chứ, mới mấy câu thôi mà ngươi đột phá ?

 

Lý Kinh Tuyết, vốn ở Luyện Khí trung kỳ, lập tức xếp bằng tại chỗ, nhắm mắt điều tức, tận lực hấp thu nhiều linh khí hơn, vững chắc căn cơ cho con đường tu tiên dài dằng dặc.

 

A Chiêu đang chuẩn hành trang, cảm giác dị động linh khí bên ngoài, tò mò ló đầu , thấy a nương đang xếp bằng, còn linh khí chen chúc tràn thể nàng.

 

Đôi mắt cô bé sáng lên: A nương thật lợi hại.

 

, ở học đường từng giảng, nếu nhập định ngộ đạo thì nhất hộ pháp.

A Chiêu lập tức cầm Huyền Viễn Thần kiếm cách đó xa, cẩn thận canh chừng bốn phía, sợ kẻ quấy nhiễu a nương tu hành.

 

Một canh giờ , tu vi của Lý Kinh Tuyết từ Luyện Khí trung kỳ tăng thẳng đến Luyện Khí đại viên mãn, chỉ còn một bước là đột phá Trúc Cơ.

Nàng mở mắt, cả tinh thần sảng khoái, tuy bước Trúc Cơ kỳ, nhưng cảm nhận rõ rệt sự khác biệt, cả thể lẫn tâm cảnh.

 

“A nương ~”

Trong tầm mắt nàng, một bóng nhỏ lao đến.

Nàng theo thói quen đưa tay đỡ lấy, tiểu cô nương ôm chặt cổ nàng:

“A nương, thật lợi hại, thật nhiều linh khí đều tranh chạy đó.”

 

A Chiêu học ba tháng ở học đường, chút hiểu về việc dẫn linh khí nhập thể.

Trừ những thiên phú cận linh khí cực cao, còn đa tu sĩ hấp thu thiên địa linh khí đều khó khăn.

Không ít tu sĩ cả đời cũng chẳng thể đột phá Luyện Khí kỳ để bước Trúc Cơ.

 

Lý Kinh Tuyết khẽ , xoa đầu con:

“Cảm ơn A Chiêu hộ pháp cho .”

 

Vừa nàng vẫn thấy rõ tình hình bốn phía, tất nhiên cũng thấy nhi nữ cầm kiếm hộ pháp cho .

Nghĩ nghĩ, nàng :

“A Chiêu, chúng chuyện .”

 

A Chiêu nghiêng đầu:

“Được.”

 

Hai nẫu tử  xuống bên bàn , Lý Kinh Tuyết trầm ngâm một lát mới :

“Con vì xuống núi lịch luyện?”

 

“Để đột phá Kim Đan chứ còn gì.”

A Chiêu nhắc nhở. 

“Vừa con mà.”

 

“Thực con còn nhỏ, bốn tuổi đạt Trúc Cơ đại viên mãn lợi hại , nên cần gấp gáp đột phá.”

Lý Kinh Tuyết dịu giọng.

 

con mạnh hơn.”

A Chiêu

“Mạnh hơn thì đ.á.n.h bại kẻ , gặp kẻ cũng cần chạy nữa.”

 

Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô bé:

“A nương giờ cũng đang dần mạnh hơn, sẽ bảo vệ con, giúp con đ.á.n.h lui kẻ .”

 

A Chiêu nàng trầm mặc, cất tiếng:

“Cũng , a nương bảo vệ con, con cũng bảo vệ a nương.”

 

Lý Kinh Tuyết khẽ.

 

Tiểu cô nương tiếp:

thế giới quá nhiều kẻ mạnh, nên con lịch luyện, trở nên cường đại.”

 

Lý Kinh Tuyết: …

Nàng khẽ thở dài:

“Con vẫn còn nhỏ, a nương yên tâm, lo lắng an nguy của con.”

 

“A nương yên tâm, con sẽ gửi Lôi tín báo bình an cho mỗi ngày.

Còn , Tiểu Bạch cũng sẽ bảo vệ con.

, Tiểu Bạch?”

 

Tiểu Bạch: Liên quan gì đến .

 

ánh mắt của hai mẫu tử, nó khinh thường hừ một tiếng:

“Bản tọa miễn cưỡng bảo vệ ngươi .”

 

Đôi mắt A Chiêu cong thành vầng trăng non:

“Tiểu Bạch, ngươi thật ~”

 

Tiểu Bạch giãy giụa:

“Buông bản tọa …”

 

Lý Kinh Tuyết nhi nữ vui vẻ, nhất thời chẳng gì.

Quyết định của con, nàng vốn nên ủng hộ, nhưng cô bé mới bốn tuổi hơn.

Nếu A Chiêu mười mấy tuổi, nàng tuyệt đối sẽ ngăn cản.

 

Lý Kinh Tuyết chỉ thể tạm tìm cớ:

“A nương đau đầu, chuyện để hôm khác tiếp ?”

 

A Chiêu ôm Tiểu Bạch nàng, đôi mắt đen lay láy đảo một vòng:

“Được ~”

 

Nghe con trả lời, Lý Kinh Tuyết âm thầm thở phào, nàng cần thời gian suy nghĩ thật kỹ.

 

Đêm xuống.

Trăng mờ gió lớn, chính là thời điểm chuyện .

 

Trong tiểu viện yên tĩnh, một bóng dáng nhỏ bé đeo gùi lưng leo tường ngoài, lặng lẽ nhảy xuống đất.

Bóng nhỏ chạy một đoạn, đầu tiểu viện trong rừng, thì thầm:

“A nương, con xuất phát đây, đừng giận nhé.”

Nói , bóng nhỏ vụt chạy .

 

Khi ảnh cô bé biến mất nơi cuối con đường nhỏ, Lý Kinh Tuyết xuất hiện cửa.

Nàng khẽ thở dài một , đứa trẻ quyết tâm như , lẽ thật sự nên ngăn cản.

Loading...