A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 242: Dương Thần Thiên Tôn là Chiến Thần Thượng Cổ chuyển thế?

Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:26:11
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào giờ học, Vương Vũ Thần khác hẳn mấy ngày , lặng lẽ xuống góc xa nhất trong lớp.

Đệ tử theo chút khó hiểu:

“Vương sư , ở đây?”

 

Vương Vũ Thần giữ vững tâm thần:

“Ta dụng ý riêng.”

 

Nói xong, lén liếc tiểu cô nương ngay hàng đầu.

Vị tiểu tổ tông cũng đến giảng chứ?

 

Vị trưởng lão phụ trách dạy tân tử nhanh chóng .

Vừa thấy A Chiêu, bàn tay đang vuốt chòm râu dê khẽ dừng , trong mắt hiện lên nét hài lòng:

Nhìn xem, tiểu sư thúc thật siêng năng, về Kiếm Tông đến học, chẳng giống mấy tử lười nhác khác của ông.

 

“Ngày hôm nay, chúng sẽ về Tứ đại cấm địa trong tu chân giới, ai là những nơi nào ?”

Trưởng lão râu dê đảo mắt quanh hỏi.

 

A Chiêu chớp mắt. cô bé một nơi, chính là Vực Diệt Tiên.

 

“Trưởng lão, , một trong đó là Vực Diệt Tiên, đúng ?”

lên tiếng.

 

“Không sai. Vực Diệt Tiên là đại cấm địa lớn nhất của tu chân giới.

Ngoài nó , còn Vô Linh Chi Hải ở Đông Hải, Ám Ma Sơn trong Thiên Mạch, cùng với Cực Bắc Chi Địa.”

 

“Chúng hãy về Vực Diệt Tiên .

Nó bắt nguồn từ vạn năm , trong trận Tiên - Ma đại chiến.

Khi , Vực Diệt Tiên là chiến trường, tiên nhân và ma tộc đại chiến, thương vong vô .

Ma tộc c.h.ế.t thì ma khí bùng , còn tiên nhân tử vong thì hồn cùng tiêu tán.

Dưới sự đan xen của cái c.h.ế.t cả tiên lẫn ma, Vực Diệt Tiên tràn đầy tử khí.

Tiên nhân ma tộc chỉ cần ở lâu sẽ nhiễm tử khí, hỏng tiên khí, ảnh hưởng tu hành.

Vì thế, nơi mới gọi là Vực Diệt Tiên.”

 

“Trưởng lão, chấm dứt trận đại chiến đó là một vị Chiến Thần.

Người thể kể chuyện về vị Chiến Thần ?”

 

, trưởng lão, kể !”

 

Trưởng lão bất đắc dĩ đám tử tuổi còn nhỏ, đành khẽ lắc đầu:

“Được, kể một chút.”

 

Ngồi ở góc, Vương Vũ Thần mười lăm tuổi, trong lòng thầm khẩy:

Quả nhiên là một đám tiểu hài tử thấy qua thế sự.

Chuyện ai trong tu chân giới chẳng , để chứ?

 

Vương Vũ Thần xuất từ thế gia tu chân ở Thiên Hải Thành.

Đệ tử của thế gia, nếu nhập môn tu chân tông, thường sẽ đợi đến mười lăm, mười sáu tuổi mới bái sư.

 

Làm , tâm của họ sẽ luôn hướng về gia tộc.

Sau khi thành danh chỗ trong tông môn, họ sẽ quên gia tộc, thể trợ lực cho gia tộc.

 

Bởi , so với các tân tử khác, hiểu hơn nhiều.

dạng tử như , nếu thật sự xuất sắc, tông môn sẽ quá xem trọng bồi dưỡng, chủ yếu chỉ để mở rộng quan hệ.

 

“Vị Chiến Thần là một nhân vật vô cùng cường đại.

Tiên - Ma đại chiến kéo dài hàng trăm năm phân thắng bại.

Đến một ngày, thiên đạo hạ chỉ, rằng Chiến Thần sẽ giáng sinh, chấm dứt tất cả.

Tiên nhân hoan hỉ, ma tộc hoảng loạn.

Hai bên đều sức tìm kiếm vị Chiến Thần , nhưng thế nào cũng tìm .

Vì thế mà cả hai phe tiêu hao ít lực lượng.

Cuối cùng, tiên tộc tìm thấy Chiến Thần.

Hắn thiên phú vô song, đời liền Huyền Viễn Thần kiếm nhận chủ…”

 

“Huyền Viễn Thần kiếm?

chính là thanh kiếm của Dương Thần Thiên Tôn ?”

kinh ngạc thốt lên.

 

Trưởng lão khẽ gật đầu:

“Không sai. Năm đó, Chiến Thần dùng chính thần kiếm , mà hôm nay nó chính là bản mệnh kiếm của Dương Thần Thiên Tôn, Huyền Viễn Thần Kiếm.”

 

kinh thán:

“Nghe tên thôi cũng thấy thật lợi hại.

Nếu một thì bao!”

 

Tiểu Hắc bên cạnh A Chiêu đắc ý run run. 

Bản thần kiếm chính là cường đại như .

 

“Trưởng lão, ngoài Chiến Thần và Dương Thần Thiên Tôn, Huyền Viễn Thần Kiếm từng nhận ai chủ ?”

 

Trưởng lão trầm ngâm giây lát, liếc mắt thanh kiếm bên cạnh A Chiêu, đáp bình thản:

“Theo , Huyền Viễn Thần Kiếm chỉ từng nhận hai chủ nhân, chính là Chiến Thần và Dương Thần Thiên Tôn.”

 

“Chiến Thần sinh kiếm nhận chủ, Dương Thần Thiên Tôn khi chào đời cũng .

Vậy chẳng rằng Thiên Tôn chính là Chiến Thần chuyển thế?”

tử lanh lợi suy đoán, giọng đầy phấn khích.

 

Trưởng lão khẽ than:

“Các ngươi trận chiến kết thúc thế nào ?”

 

Đệ tử do dự:

“Không là Chiến Thần dẫn dắt tiên nhân đ.á.n.h bại ma tộc ?”

 

là Chiến Thần dẫn tiên nhân chiến thắng.

lý do thật sự chấm dứt, là vì Chiến Thần dùng chính thần hồn của bày Diệt Ma Đại Trận, cùng vô ma tộc cường giả đồng quy vu tận.

Chiến Thần hồn phi phách tán, kéo theo cả thần hồn ma tộc cùng diệt, ma tộc nguyên khí đại thương, rút về ma giới.”

 

“Trong vạn năm qua, ma tộc tuy cách vài trăm, ngàn năm ngoi đầu quấy phá, nhưng đều thành thế lớn…

Ngoại trừ một ngàn năm , nếu nhờ Thiên Tôn nghịch thiên cứu vãn, chỉ e nhân tộc rơi tay ma tộc .”

 

Đệ tử im lặng.

 

Trưởng lão vuốt râu chợt khựng , trong lòng thoáng rùng :

Sao càng , càng giống như Dương Thần Thiên Tôn chính là Chiến Thần chuyển thế?

thể nào… Chiến Thần lúc dặn rõ, bản cầu luân hồi, chỉ lấy thần hồn tiêu tan  giá, đổi lấy nhân tộc vĩnh viễn ma tộc xâm phạm.

 

Cả phòng học lặng như tờ.

 

Trong mắt Vương Vũ Thần lóe lên tia trầm tư:

Vậy rốt cuộc, Dương Thần Thiên Tôn thật là Chiến Thần chuyển thế ?

 

tử nhỏ tuổi hiểu:

“Trưởng lão, vì Chiến Thần tình nguyện c.h.ế.t cũng diệt ma tộc?”

 

“Ngươi ma tộc là gì ?”

 

Đệ tử lắc đầu.

 

“Ma tộc là tồn tại tà ác nhất.

Chúng g.i.ế.c , phóng hỏa, việc ác nào .

Một con ma tộc cấp thấp cũng thể lặng lẽ hủy diệt một thành trì mấy vạn .

Là tu sĩ nhân tộc, trừ ma vệ đạo chính là trách nhiệm của chúng …”

 

Nhân cơ hội, trưởng lão giảng thêm đạo lý, giới thiệu nốt ba cấm địa còn , căn dặn tử tuyệt đối tránh xa.

 

Cuối buổi học, trưởng lão hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-242-duong-than-thien-ton-la-chien-than-thuong-co-chuyen-the.html.]

“Có chỗ nào các ngươi hiểu ?”

 

“Trưởng lão.”

A Chiêu giơ tay.

 

“…… Có vấn đề gì?”

 

“Tiên - Ma đại chiến kết thúc, ma tộc vẫn còn, còn tiên nhân thì ?

Họ hết ?”

A Chiêu tò mò hỏi.

 

Trưởng lão thoáng ngẩn , ngờ trọng điểm của tiểu nha đầu khác , bèn chỉ lên trời:

“Tiên nhân đều ở Tiên giới.”

 

“Tiên giới? Vì tiên nhân ở nơi ?”

A Chiêu hiểu.

 

“Tiên nhân vốn sống ở Tiên giới, chỉ là vạn năm đại chiến diễn ở Vực Diệt Tiên mà thôi.”

 

A Chiêu nghiêng đầu:

Tiên nhân với ma tộc đ.á.n.h , cũng đ.á.n.h ở nhà , mà chạy sang nhà đánh?

…………

 

Lục Tri Nhai lo lắng Diệp Phong Dương:

“Tiểu sư thúc, để gia thêm vài đạo phong ấn cho  nhé?”

 

Diệp Phong Dương suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu:

“Cũng .”

 

Sau khi Lục Tri Nhai thêm mấy đạo phong ấn, Diệp Phong Dương ở trong Trảm Tiên trận, còn ông thì lặng lẽ rời .

 

“Sư phụ.”

Ngoài trận, Cư Chính An thấy lão nhân bước , liền hành lễ.

 

“Có chuyện gì?”

Lục Tri Nhai hai tay chắp lưng.

 

Cư Chính An đáp:

“Yêu tộc cho  đến, nhờ chúng tìm tiểu thái tử đang mất tích của bọn họ.

……”

 

Thấy ngập ngừng, Lục Tri Nhai hỏi:

“Sao? Chúng đưa thù lao?”

 

“Có, đưa.”

Cư Chính An vội .

“Hơn nữa còn hậu hĩnh.”

 

Lục Tri Nhai:

“Đã hậu lễ, ngươi còn do dự điều gì?”

 

“Nghe , tiểu thái tử yêu tộc mất tích là do nội đấu.

Lão Yêu Hoàng tuổi cao, các thế lực trong tộc đều dòm ngó.

Lần sai cầu viện, chẳng qua mượn danh Kiếm Tông để trấn áp bọn mà thôi.”

 

“Nếu thế thì bảo chúng thêm một phần linh thạch nữa.”

Lục Tri Nhai dứt khoát.

 

Cư Chính An: ……

nếu , Kiếm Tông chẳng sẽ lôi tranh đấu của yêu tộc ?”

 

Đó mới là điều lo lắng.

 

Giữa nhân tộc và yêu tộc tuy mặt duy trì hòa bình, nhưng thực chất đôi bên đều khinh miệt .

Nhân tộc cho rằng yêu tộc man rợ, hiểu lý lẽ.

Yêu tộc xem nhân tộc là giả nhân giả nghĩa, g.i.ế.c thú chớp mắt.

 

Bề ngoài yên , nhưng sóng ngầm cuộn trào.

Nếu là khi Yêu Hoàng còn trấn áp các thế lực, Kiếm Tông tất nhiên sẽ nhận.

nay Yêu Hoàng tuổi cao, tu vi tiến thêm, thọ nguyên sắp hết, khó giữ đại cục.

 

Nếu Kiếm Tông nhận lời lúc , e rằng sẽ thành cái gai trong mắt các yêu tộc thế lực khác.

, đa yêu tộc hề mong tiểu thái tử về.

 

“Đây là địa bàn nhân tộc.”

Lục Tri Nhai chỉ một câu.

 

Cư Chính An ngẩn , chợt hiểu, vội đáp:

“Vâng.”

…………

 

Thời gian đó, đời sống của A Chiêu phong phú:

Học kiếm, lên lớp, luyện đan, thỉnh thoảng vẽ bùa chú, ngắm quả trứng trong góc viện vẫn im lìm…

Thoắt cái ba tháng trôi qua.

 

“Haizzz!”

 

Tai Tiểu Bạch giật giật, mắt vẫn nhắm.

 

“Haizzzzzzzzzzzzzz!!”

 

Tiểu Bạch lăn qua một vòng, tiếp tục ngủ.

 

“Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz!!!”

 

Cuối cùng Tiểu Bạch chịu hết nổi, cả dựng dậy:

“Ngươi thở dài cái gì? Có để cho bản thú ngủ ?”

 

“Tu vi của hình như chẳng tiến chút nào.”

A Chiêu buồn rầu vô cùng.

“Rõ ràng chăm chỉ, mãi tăng?”

 

Khóe miệng Tiểu Bạch co giật:

“Ngươi tưởng tu hành dễ lắm ?

Ăn cơm uống nước là tu vi thể tăng chắc?”

 

A Chiêu tròn mắt:

“Không ?”

 

Tiểu Bạch: ……

“Nói cho ngươi , ngươi tu vi Lục Dao Phong ?”

 

A Chiêu gật đầu:

“Biết chứ. Tiểu Lục nay là Nguyên Anh kỳ nhất nhân, đồng giai vô địch, thậm chí còn thể vượt cấp tàn sát yêu thú Hóa Thần kỳ.

Ta cũng lợi hại như .”

 

Giọng cô bé chứa đầy ngưỡng mộ.

 

Tiểu Bạch bảo:

kẹt ở đỉnh Nguyên Anh suốt hai mươi năm .”

 

“Hai mươi năm?”

A Chiêu ngây ngẩn, vô thức giơ đôi bàn tay mũm mĩm đếm, đếm xong thì lẩm bẩm:

“Hai mươi năm? Ta cũng đủ lớn thành lớn .

Vậy là đợi lâu đến thế ?”

Loading...