A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 241: Tâm ma của Diệp Phong Dương dị động

Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:08:03
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Haiz, vốn còn tưởng rằng vị vô danh chính là Tiểu sư thúc tổ chứ.”

khẽ than.

 

Người khác nối lời :

“Ta cũng nghĩ là Tiểu sư thúc tổ.

mà, nay Tiểu sư thúc tổ Trúc Cơ đại viên mãn, tu vi còn cao hơn sư tỷ Tri Phù, tại bảng danh tên ?”

 

Đây cũng là điều mà nghĩ mãi thông.

 

“Chẳng lẽ Thanh Vân thạch xuất sai?

Ghi nhầm Diệp Chiêu thành Minh Chiêu?”

phỏng đoán.

 

“Không , Thanh Vân thạch là thần thạch do Thiên Đạo ban xuống, từ khi hạ lạc ở Thanh Vân thành đến nay từng sai sót.”

 

A Chiêu, vốn vẫn lắng , rốt cuộc nhịn mở miệng:

“Ta gọi là Diệp Chiêu.”

 

Chúng nhân: “???”

 

Ánh mắt tất cả đồng loạt rơi tiểu cô nương.

âm thầm đoán, chẳng lẽ Tiểu sư thúc tổ theo họ a nương?

 

Trong lòng Tạ Nhất Cẩn chợt dâng lên suy đoán, do dự một lát mở miệng hỏi:

“Tiểu sư thúc tổ, họ gì?”

 

Bọn họ chỉ tiểu danh của cô bé là A Chiêu, đại danh chẳng ai rõ.

 

“Ta họ Minh, Minh Chiêu.”

A Chiêu đáp.

 

“??!!”

 

Hoa Dạ Ánh ha hả:

“Ha ha! Quả nhiên đoán sai!”

 

Trong lòng Tạ Nhất Cẩn vui mừng, lập tức đè nén niềm vui xuống, quan sát thần sắc tiểu cô nương cẩn thận hỏi:

“Người theo họ a nương ?”

 

Họ Minh chính là manh mối về sinh mẫu của tiểu sư thúc tổ?

 

Lửa bát quái trong lòng Tạ Nhất Cẩn bùng cháy mãnh liệt.

Với tư cách là “Bách Hiểu Sinh” của Kiếm Tông, đương nhiên đào chuyện mà bộ tử đều quan tâm nhất.

cho khác, cũng rõ, bằng thật phụ danh hiệu Bách Hiểu Sinh.

 

“Không , là Tiểu Bạch đặt cho đó.”

A Chiêu lắc đầu .

 

Chúng nhân: “……”

 

“Tại ?”

Ai nấy đều hiểu.

 

“Ừm, bởi vì a nương, a cha, a tỷ, a của đều cùng họ.

Nếu theo họ của bất kỳ nào, những khác sẽ thấy buồn.

Thế nên dứt khoát lấy một họ khác, như cả nhà năm chúng sẽ năm họ riêng.”

 

“……”

 

Nói nhỉ, lý do phần hoang đường, nhưng khiến cảm thấy chút hợp lý khó giải thích.

 

lúc còn nên đáp lời , chẳng từ khi nào Chấp Kiếm trưởng lão một bên, trọn đầu đuôi, khẽ hắng giọng:

“Khụ khụ.”

 

Chúng nhân cả kinh, vội vàng hành lễ:

“Đệ tử bái kiến Chấp Kiếm trưởng lão.”

 

Trên mặt trưởng lão lộ nhiều biểu tình, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua một vòng:

“Giờ còn sớm, bắt đầu buổi tập sáng .”

 

Chúng tử đồng thanh:

“Vâng.”

 

A Chiêu khi kết thúc buổi tập sáng, tự thi triển một cái Thuật Thanh Khiết, đeo Huyền Viễn kiếm lưng, đến học đường chân Tàng Kiếm phong để học.

 

Trên đường, cô bé thấy một con tiên hạc lông trắng muốt, đang dang cánh mổ một con hổ lông rậm.

Con hổ to gấp đôi nó c.ắ.n , nhưng cứ nó né tránh khéo léo, thỉnh thoảng còn kêu “gào gào” vài tiếng, chẳng rõ là mổ đau tức giận.

 

Tóm , lông hổ bay tán loạn khắp nơi.

 

Tiểu cô nương sững, còn đang phân vân nên tay ngăn cản , thì một tử chạy đến, đuổi theo tiên hạc tức giận hét:

“Thập Tam, ngươi đừng bắt nạt linh thú của khách nhân!!”

 

Thập Tam Hạc để ý, mổ thêm mấy cái.

Cái đầu hổ vốn trông oai vệ mổ đến hói mất một mảng.

 

“Á á á, dừng tay, đúng, dừng mỏ!!!”

 

Trước sự lao đến của tử , Thập Tam Hạc đập cánh bay lên, còn khinh bỉ “phì phì” hai tiếng, hất mấy sợi lông hổ mỏ xuống.

Đôi mắt nó xoay chuyển, thấy A Chiêu ở phía xa, như phát hiện điều gì, lập tức bay thẳng về phía cô bé.

 

Đệ tử đang kiểm tra xem linh hổ khách nhân thương , liếc thấy Thập Tam Hạc bay về hướng tiểu cô nương, đồng tử kịch liệt co rút:

“Thập Tam! Đồ c.h.ế.t tiệt, dừng ! Ta vặt hết lông ngươi…”

 

Chưa kịp mắng xong, Thập Tam Hạc  thu cánh, đáp xuống mặt A Chiêu, vô cùng thiết cúi đầu, ánh mắt đáng thương ngước cô bé.

 

A Chiêu: “……”

 

Đệ tử : “???”

 

Thập Tam Hạc thấy trong mắt tiểu cô nương chỉ tò mò, sợ hãi, nó nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ cọ cô bé, còn phát tiếng kêu nũng.

 

A Chiêu chớp mắt, theo bản năng đưa tay xoa:

“Ngoan~~”

 

Thập Tam Hạc vui sướng, tiếp tục cọ cọ.

 

A Chiêu nghĩ ngợi, liền dặn dò:

“Không bắt nạt linh thú khác nữa.”

 

Nghe lời , Thập Tam Hạc ngẩng đầu, phành phạch đôi cánh, kêu mấy tiếng giận dữ, tựa như đang tố khổ.

 

A Chiêu: “……”

“Xin nhé, hiểu.”

Cô bé với nó.

 

Thập Tam Hạc: “……”

 

Đệ tử mặt mày phức tạp:

“Nó , con linh hổ trộm ăn linh ngư mà nó nuôi bấy lâu.”

 

A Chiêu vẻ bừng tỉnh:

“Thảo nào, thì quả thật đáng đ.á.n.h cho nhớ lâu.”

 

Nghe cô bé , Thập Tam Hạc như tìm nơi xả ấm ức, đáng thương cọ đầu cô bé, còn dáng vẻ hung dữ nãy.

 

A Chiêu xoa đầu nó:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-241-tam-ma-cua-diep-phong-duong-di-dong.html.]

“Ngoan, đừng giận nữa.”

 

Cô bé lấy vài miếng thịt khô trong túi trữ vật cho nó ăn, Thập Tam Hạc ăn xong vô cùng thỏa mãn.

lúc đó, con linh hổ hói đầu lững thững đến.

 

Đệ tử lo lắng:

“Tiểu sư thúc tổ, con linh thú tính tình hung hãn…”

 

“Gào~”

 

Còn dứt lời, con hổ lăn sang bên, bốn chân chổng lên trời, phơi cái bụng mềm mại , đôi mắt tròn xoe chăm chú A Chiêu.

 

“……”

 

Tiểu cô nương nghĩ ngợi, ném cho nó vài miếng quả khô, dặn dò bằng giọng sâu xa:

“Lần trộm đồ ăn của linh thú khác nữa, ?”

 

“Gào~”

 

Nghe nó đáp , A Chiêu mau chóng lấy thêm vài miếng thịt khô cho Thập Tam Hạc, xoa đầu nó:

“Ta học , các ngươi hòa thuận đó.”

 

Nghe cô bé học, Thập Tam Hạc nghiêng đầu, mỏ chụp lấy cổ áo lưng cô bé, nhẹ nhàng quăng cô bé lên lưng, vỗ cánh bay vút lên trời.

 

Ban đầu A Chiêu hoảng hốt, vô thức níu chặt những chiếc lông cứng chắc, nhưng chẳng mấy chốc cô bé nhận nó bay định, liền tò mò ngắm bốn phía.

 

Ngồi linh thú và ngự kiếm phi hành đều là bay, nhưng cảm giác khác .

Tiên hạc xoè cánh lượn mấy vòng trung mới chậm rãi hạ cánh.

 

A Chiêu ngẩng đầu , ngay mắt là cổng lớn học đường, xung quanh cũng lượt nhiều tiên hạc hạ xuống, lưng đều chở tân tử Kiếm Tông.

 

Cô bé nhảy xuống, xoa đầu Thập Tam Hạc tỏ ý cảm tạ.

Nó ngẩng đầu kêu mấy tiếng tung cánh bay .

 

A Chiêu xoay bước về phía học đường.

Lúc , phía vang lên giọng :

“Ta cho các ngươi , Đông Phương Mặc, nghĩa tử của Dương Thần Thiên Tôn, quen , còn cùng lớn lên ở Thiên Hải thành nữa đó.”

 

“Vương sư quen nhân vật lợi hại thế cơ .”

 

“Sau chúng nhờ Vương sư che chở thôi.”

 

“Haha, dễ dễ .”

 

Quen , còn cùng a  lớn lên?

 

A Chiêu hiếu kỳ ngoảnh , thấy một nhóm thiếu niên đến.

Dẫn đầu là một kẻ khí thế hiên ngang, áo gấm vòng vàng, trông vô cùng phú quý.

Tiểu cô nương nghiêng đầu, cảm thấy chút quen mắt, dường như từng gặp ở .

 

Từ khi Vương Vũ Thần khoe rằng quen Đông Phương Mặc, cùng lớn lên tại Thiên Hải thành, lập ít nhiều uy thế trong nhóm tân tử.

Có một ít mơ hồ lấy thủ lĩnh, đến cũng nhường nhịn ba phần.

 

Đang ngẩng đầu hất cằm bước , liền cảm giác ánh mắt kỳ lạ .

Trong lòng đắc ý, thêm đến nương nhờ .

 

Hắn đầu, theo ánh mắt , lập tức thấy một tiểu cô nương mặc văn võ bào màu thiên thanh, lưng đeo kiếm, đang chăm chú .

 

“Hửm? Tiểu cô nương trông quen quen…”

 

Khoan !

Hắn lập tức nhớ cô bé là ai.

………

 

“Nghe , Thanh Vân bảng, vị vô danh chính là tiểu sư thúc tổ.”

 

“Cái gì? Tiểu sư thúc tổ? Vị vô danh đó gọi là Minh Chiêu?

Dương Thần Thiên Tôn họ Minh ư?”

 

“Không, Dương Thần Thiên Tôn họ Diệp.”

 

“Ủa, theo họ Diệp ?”

 

“Không rõ, lẽ theo họ mẫu .”

 

“Xem Dương Thần Thiên Tôn đối với đạo lữ khuất vẫn nhớ mãi quên.”

 

“Minh Chiêu, cái tên thật .”

 

Trong phòng, Cố Trạch Lạc mơ hồ thấy tiếng bàn tán của các tử ngoài cửa sổ, sắc mặt khẽ ngẩn.

“Vô danh” ?

 

Nó ấn tượng sâu với .

 

Năm đó, nó khổ tu vất vả mới chen lên hàng mười Thanh Vân bảng.

Đối diện lời chúc mừng của sư , ngoài mặt tỏ thản nhiên, trong lòng lén vui suốt một thời gian.

 

Thế nhưng bao lâu, cái tên “Vô danh” bỗng nhiên xuất hiện, tiên hất nó khỏi bảng, đó thẳng một đường vọt lên, cho đến nay vẫn vững vàng ở vị trí đầu bảng Trúc Cơ.

 

Không ngờ, “Vô danh” là cô bé ?

Cố Trạch Lạc vô thức đưa tay ôm vai , xuất thần theo bóng chim bay ngoài cửa sổ.

 

Thì là tiểu cô nương .

………

 

Tàng Kiếm phong, trong Tru Tiên trận.

 

Lục Tri Nhai cau mày, Diệp Phong Dương mặt đang biểu tình, bất đắc dĩ thở dài:

“Tiểu sư thúc.”

 

“Hửm?”

 

“Lần gặp chuyện, thể với một tiếng, đừng động một chút là c.h.é.m nữa.”

 

Diệp Phong Dương ngẩng đầu ông:

“Không c.h.é.m ? Trên bọn họ đều ma khí.”

 

“Không chém, mà là hiện nay… nên dùng quá nhiều lực lượng.”

Lục Tri Nhai chậm rãi khuyên nhủ.

 

Diệp Phong Dương:

“Ta sẽ chú ý.”

 

, nếu gặp tình huống như , liệu còn c.h.é.m nữa .

 

Lục Tri Nhai: “……”

Người đừng thế chứ.

 

“Nghe tâm ma của xuất hiện?”

 

, A Chiêu và Tiểu Nguyệt đ.á.n.h ngất nó.”

 

“……”

 

chút kỳ quái.”

Diệp Phong Dương hạ giọng:

“Trước mỗi khi tâm ma tỉnh, đều ý thức.

, ngoài việc khống chế thể, vẫn thấy, cảm nhận hết thảy bên ngoài.”

Loading...