A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 239: Thanh Vân Bảng: Minh Chiêu
Cập nhật lúc: 2025-09-29 02:34:51
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Vi Nguyệt ôm A Chiêu, hề đầu mà rời .
Diệp Phong Dương sâu sắc liếc Tô gia một cái, đó mới đuổi theo bước chân Tô Vi Nguyệt.
Mấy Lục Dao Phong cùng cũng lượt theo .
Trước khi rời , Hoa Dạ Ánh tiếng động mà “phì phì” hai cái về phía Tô gia, tỏ rõ sự chán ghét.
Sau khi Kiếm Tông rời , đám Tô Chính Tắc chật vật rút lui trong ánh mắt khinh thường và lời nghị luận của những kẻ trong tửu lâu.
“Nghịch nữ, chỉ chút chuyện nhỏ nhoi mà cũng kinh động đến thiên tôn, nghịch nữ!”
Vừa về đến nơi ở, Tô Chính Tắc giận dữ, mạnh tay vỗ xuống, chiếc bàn bên cạnh lập tức vỡ vụn thành bốn năm mảnh.
Ông bao giờ mất mặt như hôm nay.
Tô Nhược Sương mang t.h.u.ố.c đến, khuyên:
“Phụ , đừng nổi giận, thể còn đang mang thương tích, hết hãy trị thương .”
Nghe nhi nữ , Tô Chính Tắc cảm thấy an ủi:
“Vẫn là Châu nhi hiểu chuyện.”
Tô Nhược Sương:
“Để nhi nữ bôi t.h.u.ố.c cho phụ .”
Tô Chính Tắc khoát tay:
“Nhi nữ tay chân nặng nhẹ chẳng phân minh, để mẫu con đến .
Phu nhân, phu nhân?”
Tô phu nhân đáp, chỉ bên cạnh, hồn vía dường như thất lạc, ngẩn ngơ ngoài cửa.
Tô Trạm đang tức giận, thấy mẫu khác thường, lo lắng cất tiếng gọi:
“Mẫu ?”
Tô phu nhân vẫn đáp.
Tô Trạm gọi mấy liền, Tô phu nhân mới hồi thần:
“Sao ?”
Tô Chính Tắc hỏi:
“Phu nhân, dọa sợ ?”
Tô phu nhân:
“Không… việc gì.”
“Vậy nàng đang nghĩ gì, gọi nàng nhiều cũng chẳng thấy?”
Tô Chính Tắc cau mày.
Tô Nhược Sương tiến lên, từ phía ôm lấy Tô phu nhân:
“Chắc là mẫu dọa , mẫu đừng sợ, phụ và nhị ca bảo hộ chúng .”
“Đứa nghịch nữ , đồ bất hiếu, cũng .”
Tô Chính Tắc thấy thế, mắng thêm một câu.
Sắc mặt ông u ám.
Đường đường là gia chủ Tô gia, bao giờ ông chịu mất mặt như thế?
Nếu kẻ chống lưng cho Tô Vi Nguyệt là khác, ông tuyệt đối sẽ bỏ qua.
là Dương Thần Thiên Tôn, là một kiếm c.h.é.m rơi đầu cường giả Độ Kiếp kỳ.
Ông sợ cũng sợ, bằng , chỉ đường xuống hoàng tuyền, bầu bạn với lão tổ Đông Phương gia và phu thê tiền gia chủ Nam Cung gia.
Tô phu nhân khẽ lắc đầu, tỏ ý .
trong đầu bà cứ mãi văng vẳng hình ảnh Tô Vi Nguyệt ôm lấy tiểu cô nương , hề ngoảnh mà rời …
Khi Tô Vi Nguyệt mới trở về Tô gia, lúc bà cùng mấy Châu nhi trò chuyện, Tô Vi Nguyệt thường lặng lẽ ở nơi xa.
Mỗi khi phát hiện ánh mắt bà rơi nàng, Tô Vi Nguyệt sẽ mỉm bước đến, dịu dàng gọi một tiếng:
Mẫu .
Nghĩ đến đó, Tô phu nhân khẽ nhắm mắt.
Quả nhiên, mẫu tử vô duyên.
A Chiêu cùng hội hợp với các tử Kiếm Tông khác, chuẩn trở về.
Sau khi điểm đủ , một tử bước lên bẩm với Diệp Phong Dương:
“Thiên tôn, tử đủ, thể xuất phát.”
Diệp Phong Dương khẽ gật đầu:
“Xuất phát thôi.”
Nghe ba chữ “xuất phát thôi”, Tô Vi Nguyệt đang ôm A Chiêu mới sực tỉnh:
“Đợi , ở …”
Chỉ thấy tay của Diệp Phong Dương vung lên, lập tức cảm thấy mắt hoa lên, choáng váng, như rơi một loại cảm giác huyền diệu.
Có lẽ chỉ mấy nhịp thở, cũng thể chỉ một khắc.
Sau đó, cảm giác biến mất.
Cảnh vật mắt đổi khác .
“Đinh linh ~”
Chuông gió treo mái chính điện của Tàng Kiếm Phong khẽ lay động theo gió, phát âm thanh trong trẻo.
Mọi cả kinh, lập tức hiểu :
Diệp Phong Dương thi triển tay áo càn khôn, phá vỡ hư đưa họ về Kiếm Tông.
A Chiêu ôm cổ a tỷ, hỏi:
“A tỷ, tỷ định gì ?”
“…Ta ở , để các ngươi về .”
Tô Vi Nguyệt đại điện tông môn hùng vĩ mắt, khẽ nối nốt vế .
Mọi : ……
Tạ Nhất Cẩn hiếu kỳ:
“Vi Nguyệt sư thúc tổ, ở gì?”
Tô Vi Nguyệt: ……
Nàng trầm mặc.
Thực , nàng ngay tại chỗ g.i.ế.c phụ mẫu ruột thịt.
việc chắc chắn bất lợi cho thanh danh.
Nàng vốn chẳng quan tâm tiếng , nhưng e sợ liên lụy đến thương yêu nàng, cũng như sư phụ, sư tỷ, sư .
Vì , lúc nàng mới cố nhịn c.h.é.m c.h.ế.t Tô Chính Tắc.
Ý định của nàng là rời mặt , lén .
Đương nhiên, lấy tu vi hiện tại, nàng cũng chẳng g.i.ế.c nổi đối phương.
nàng định ban đêm lén lút hạ chút dược, để bọn họ chịu khổ.
Độc dược, t.h.u.ố.c , t.h.u.ố.c đau bụng, t.h.u.ố.c ngứa chân… đều cho nếm cả, xem như hả giận.
Không ngờ a cha nhanh đến , chớp mắt đưa họ trở về Kiếm Tông, nàng còn kịp hết câu.
Diệp Phong Dương Lục Dao Phong:
“Đều giải tán .”
Lục Dao Phong tuân lệnh, khoát tay, dẫn sư sư rời .
A Chiêu thấy sắc mặt a tỷ phức tạp, nhớ đến nãy trong tửu lâu, ngón tay nàng run rẩy, ánh mắt chất chứa bi thương.
Cô bé vội vàng cất lời:
“A tỷ, đói , chúng về , a nương đang đợi chúng .
A cha, con ăn điểm tâm ~”
Diệp Phong Dương chắp tay lưng, khẽ siết:
“Được.”
Ba cùng trở về tiểu viện.
Từ xa, A Chiêu thấy cánh cổng khép kín, đôi mắt sáng rỡ, thật lâu thật lâu cô bé gặp a nương.
Cô bé nhảy khỏi lòng a tỷ, lon ton chạy đến cổng viện, quen tay đẩy :
“A nương, chúng con về ~”
Trong sân, Lý Kinh Tuyết đang xem đan phương, tiếng liền mừng rỡ:
“A Chiêu~~”
A Chiêu chạy ùa đến, lao lòng nàng, giọng non nớt:
“A nương, con nhớ lắm, nhớ con ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-239-thanh-van-bang-minh-chieu.html.]
“Đương nhiên là nhớ, nào, thương ?”
Lý Kinh Tuyết ôm chặt lấy nhi nữ, mắt cong cong hỏi.
“Không , nhưng kẻ bắt nạt a tỷ, còn bắt cóc tỷ nữa.”
A Chiêu ấm ức mách với a nương.
“Cái gì?”
Lý Kinh Tuyết cả kinh, vội buông con, bước nhanh đến mặt Tô Vi Nguyệt:
“Để xem, thương ?”
Tô Vi Nguyệt đối diện ánh mắt lo lắng của nàng, mũi chợt cay xè, khẽ lắc đầu:
“Không… .”
Lý Kinh Tuyết nắm lấy tay nàng, cẩn thận khắp một lượt, xác định thương tích mới thở phào.
Sau đó, nàng sang hỏi Diệp Phong Dương:
“Rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Nàng Diệp Phong Dương vẫn âm thầm theo A Chiêu, thường xuyên truyền tin báo bình an.
Vài ngày nay thấy linh hạc đưa tin, nàng lo lắng.
Đã tính nếu hôm nay vẫn tin tức, sẽ nhờ chưởng môn hỗ trợ tìm .
Diệp Phong Dương: ……
Chuyện quá phức tạp, chẳng nên bắt đầu từ .
Hắn trầm mặc một lát, chỉ :
“Đã giải quyết.”
Lý Kinh Tuyết: ……
Thực nàng ngọn ngành, nhưng thấy vẻ khác thường, cũng gặng hỏi thêm:
“Chắc là các ngươi mệt , mau về nghỉ ngơi …”
“Muội !!”
Một bóng lóe lên ngoài cửa, Đông Phương Mặc gấp gáp xông mặt A Chiêu:
“Sao đột nhiên lấy họ Minh?
Theo họ a chẳng hơn ?
Đông Phương là song họ, Đông Phương Chiêu, thôi khí phách.”
Đông Phương Mặc bế quan nhiều ngày, hôm nay cảm thấy tu vi tiến bộ đôi chút, liền ngoài dạo.
Nhớ lâu gặp, lòng đầy tưởng niệm.
Vừa bước khỏi đại trận cách ly âm thanh, hình ảnh, cả phù lục truyền tin, thấy lôi tín lóe sáng động phủ.
Xem xong tin gửi, thất sắc.
Vì theo họ Minh sư bá?
Họ nhà bọn họ thế, theo?
Nghe , Tô Vi Nguyệt cũng nhớ đến chuyện .
Khi nàng trói bằng Khốn Linh Tỏa, chỉ thể nhận tin gửi.
Nhìn thấy tên , nàng cũng đầy nghi hoặc.
Vì theo họ Minh?
Theo họ Tô chẳng hơn ?
việc dồn dập, nàng quên mất.
Giờ Đông Phương Mặc nhắc, nàng mới nhớ .
Tô Vi Nguyệt vội :
“Họ Đông Phương chẳng , theo a tỷ, họ Tô chẳng hơn ?”
Đông Phương Mặc hừ lạnh, trừng :
“Chữ Tô chẳng mĩ cảm.”
Tô Vi Nguyệt trừng trả:
“Họ ngươi như tên pháo hôi trong thoại bản, sống qua ba hồi.”
Đông Phương Mặc:
“Đây là song họ, khí phách.”
Tô Vi Nguyệt:
“Viết tên còn nhiều thêm một chữ, phiền phức.”
Đông Phương Mặc:
“Muội thông minh lanh lợi, há để ý thêm một chữ?”
“Thực …”
Một bên, Lý Kinh Tuyết mở miệng, lập tức thu hút ánh mắt hai :
“Họ Lý cũng .”
Hai Đông Phương - Tô: ……
“Họ Diệp cũng tệ.”
Diệp Phong Dương thản nhiên .
“……”
Bốn , đều lên tiếng.
Rõ ràng ai cũng A Chiêu theo họ .
Gia đình A Chiêu đón nhận khủng hoảng và phân tranh lớn nhất từ đến nay.
A Chiêu trái , giơ tay thu hút sự chú ý:
“Ta quyết định , họ Minh, theo họ .”
Ánh mắt bốn rơi xuống tiểu cô nương, chỉ thấy cô bé híp mắt:
“Trước đây phân vân, vì a nương, a cha, a tỷ, a mỗi một họ.
Sau đó tiểu Bạch , chi bằng lấy một họ khác, thì cả nhà năm sẽ năm họ, thật đặc biệt~”
Bốn còn : ……
“Vậy quyết định theo họ Minh sư bá ?”
Đông Phương Mặc vẫn phục.
“Không , là Tiểu Bạch gợi ý.”
A Chiêu lắc đầu:
“Muội thấy cái tên Minh Chiêu cũng , thế là chọn thôi~”
“…Vậy Tiểu Bạch đại ca ?”
Tô Vi Nguyệt sững , theo bản năng tìm bóng dáng Tiểu Bạch nhưng thấy.
Nụ mặt A Chiêu thoáng cứng :
“Hỏng , Tiểu Bạch còn ngủ nướng trong viện.”
Khi Diệp Phong Dương tỉnh , về Kiếm Tông, đó tìm Tô Vi Nguyệt.
Tiểu Bạch khi đang phơi nắng trong sân, lười biếng xoay :
“Các ngươi cứ , bản tọa ngủ thêm lát nữa.”
Vì chuyện ở Tiên Lai Lâu, tâm trí A Chiêu đều đặt a tỷ.
Trở về gấp gáp, cô bé quên bẵng luôn Tiểu Bạch.
Mọi : ……
Trên Thanh Vân Bảng, ánh sáng rực rỡ lóe lên.
Người ở gần đó đều chú ý đến biến hóa của Thanh Vân Thạch, ánh mắt đồng loạt dừng vị trí đầu bảng Trúc Cơ.
“Đây là ?”
“Chẳng lẽ trực tiếp nhảy lên vị trí đầu bảng Trúc Cơ?”
“Không thể nào, một vô danh đủ .
Ơ… hết sáng … Ủa? Minh Chiêu? Người là ai ?”
“Chưa từng tên.
Nghe tiểu nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn Trúc Cơ đại viên mãn, còn tưởng sẽ là nàng.”
“Kiếm Tông?”
Chỉ thấy đầu bảng Trúc Cơ rõ ràng:
Minh Chiêu - Trúc Cơ đại viên mãn - Kiếm Tông.