A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 238: Ta cùng Tô gia không hề có liên can

Cập nhật lúc: 2025-09-24 08:21:29
Lượt xem: 131

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Vi Nguyệt nắm chặt thanh Huyền Viễn Thần Kiếm dài bốn thước, mũi kiếm chạm đất, theo từng bước chân nàng mà vạch lên mặt sàn một vết hằn thật sâu.

Những giọt mồ hôi lớn từ trán Tô Chính Tắc nhỏ xuống, ông  hoảng loạn Tô Vi Nguyệt đang chậm rãi tiến đến gần :

“Nguyệt nhi, là phụ hiểu lầm con, con hãy bình tĩnh .”

 

 

Tin đồn Dương Thần Thiên Tôn sủng ái tiểu nhi nữ sớm lan khắp tu chân giới, thiên hạ đều nghĩ chỉ yêu thương nhi nữ do đạo lữ quá cố sinh hạ, ngay cả Tô Chính Tắc cũng tin như thế.

trong những lời đồn đó, nhân vật chính luôn là Dương Thần Thiên Tôn cùng đạo lữ của và nhi nữ , còn về nghĩa tử nghĩa nữ thì mấy ai nhắc đến.

 

 

Trước , Tô Chính Tắc tin Đông Phương Mặc nhận nghĩa tử của Dương Thần Thiên Tôn, ông  lo sợ sẽ tìm đến trả thù.

khi chuyện ở Đông Phương gia kết thúc, bóng dáng Đông Phương Mặc cũng chẳng thấy .

 

 

Trái tim treo lơ lửng của ông rơi xuống, đưa một kết luận:

Dương Thần Thiên Tôn mấy xem trọng nghĩa tử .

Người đời còn truyền rằng đạo lữ, nghĩa tử cùng nghĩa nữ hiện tại của đều là vì tiểu nhi nữ mà nhận.

Cũng bởi , khi Tô Nhược Sương trở thành đạo lữ của Dương Thần Thiên Tôn, ông  liền dốc sức ủng hộ quyết định đó.

 

 

Trong mắt Tô Chính Tắc, Tô Nhược Sương hơn gấp trăm Tô Vi Nguyệt.

Nếu Tô Vi Nguyệt thể lấy lòng tiểu nhi nữ của thiên tôn, Tô Nhược Sương càng , thậm chí còn thể khiến vị thiên tôn lãnh tình động tâm.

Cho nên, ông  mới mượn danh nghĩa tiểu nhi tử mà hẹn Tô Vi Nguyệt ngoài, nếu nàng đông ý, ông  sẽ lập tức dùng vũ lực, đó để Tô Nhược Sương thế, lấy lòng tiểu nhi nữ của thiên tôn.

 

 

Nào ngờ, tin tức Tô Nhược Sương đưa sai.

Tô Vi Nguyệt căn bản đạo lữ, mà chính là nghĩa nữ của Dương Thần Thiên Tôn!

Ngay cả khi nàng dùng Huyền Viễn Thần Kiếm, chẳng lấy một lời mà trực tiếp trao cho nàng.

 

 

Người trong tu chân giới đều tin rằng thiên tôn sủng ái tiểu nhi nữ chính vì Huyền Viễn Thần Kiếm .

Huyền Viễn Thần Kiếm là bổn mệnh linh kiếm của thiên tôn, từ khi sinh nhận chủ, ngoài , ai thể động đến.

Thế nhưng tiểu nhi nữ mang kiếm lịch luyện khắp nơi, đây chính là bằng chứng thiên tôn yêu thương tiểu nhi nữ đến cực điểm.

 

 

Mà nay, chỉ một lời, Tô Vi Nguyệt nắm thần kiếm trong tay, chứng minh địa vị nàng trong lòng thiên tôn cũng hề thấp.

 

 

"Xoẹt!"

Mũi Huyền Viễn Thần Kiếm rạch nền gạch, vang lên âm thanh chói tai.

 

 

“Nguyệt nhi, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.

Phụ cùng mẫu con chỉ là lo lắng cho con thôi.”

Trong ánh mắt băng lãnh của Dương Thần Thiên Tôn, Tô Chính Tắc mồ hôi tuôn như mưa, cả run rẩy dám tiến gần, chỉ lùi .

 

 

“Chuyện thể trách chúng .

Tính tình con vốn bướng bỉnh, từ nhỏ dạy dỗ chu đáo, chúng mới lời đồn mê hoặc.

Con nên tự xét bản nhiều hơn.”

Đối diện với nhi nữ phản nghịch bất tuân, Tô Chính Tắc nhịn trách mắng:

“Con xem giờ con thành thế nào, cầm kiếm uy h.i.ế.p cả phụ …”

 

 

Tô Vi Nguyệt chẳng buồn thêm, hai tay nắm chặt chuôi Huyền Viễn Thần Kiếm, nhấc cao lên, trong tiếng kêu thất thanh của Tô phu nhân cùng Tô Nhược Sương, nàng mạnh mẽ bổ xuống đầu Tô Chính Tắc.

 

 

Ông tránh, nhưng cả động nổi, thậm chí đến ngón tay cũng chẳng nhúc nhích.

Ông uy áp cường đại của Dương Thần Thiên Tôn trói chặt.

 

 

“Vút!”

Hàn quang lóe sáng, đồng tử Tô Chính Tắc co rút kịch liệt.

Ngay đó, rõ là vì sợ hãi chịu nổi uy áp, hai chân ông  mềm nhũn, cả thể ngã quỵ xuống.

Lưỡi Huyền Viễn kiếm chỉ lướt qua da đầu, mang theo một mảng tóc cùng kim quan rơi xuống, nện choang xuống đất.

 

 

“Chậc.”

Tô Vi Nguyệt khẽ tặc lưỡi, Tô Chính Tắc đang bệt đất, xuống đầy bất mãn:

“Tránh cái gì? Ta vốn chẳng giỏi dùng kiếm.”

 

 

Tô Chính Tắc run run hồi thần, ngẩng đầu nàng, nhận bản mới qua quỷ môn quan.

Ông nuốt khan, yết hầu lăn mấy cái.

 

 

Ngay lúc Tô Vi Nguyệt còn kịp động thủ nữa, một ảnh lướt đến che mặt ông .

Tô phu nhân, ánh mắt kiên định:

“Nguyệt nhi, ông là phụ  con, con thể g.i.ế.c ông .

Nếu giết, hãy bước qua t.h.i t.h.ể của .”

 

 

“Phụ , mẫu !”

Tô Trạm cũng lao đến, chắn mặt hai , khí thế lẫm liệt:

“Tô Vi Nguyệt, là chúng sai.

Nếu g.i.ế.c để đền mạng, thì g.i.ế.c đây, tha cho phụ mẫu .”

 

 

“Là… là của .

Tỷ tỷ, xin tỷ đừng tổn thương phụ mẫu.

Muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c .”

Tô Nhược Sương cũng chạy đến, mặt mày trắng bệch.

 

 

“Không, Tô Vi Nguyệt, nếu g.i.ế.c thì g.i.ế.c , đừng động đến mẫu cùng các con .”

Tô Chính Tắc hồi thần, cố che chở ba lưng.

 

 

“Phu quân…”

Tô phu nhân cảm động ông , bốn mắt giao , hai tay nắm chặt tay, mười ngón đan xen, kiên định Tô Vi Nguyệt.

 

 

Cảnh tượng quả thật bi thương cảm động.

Tô Vi Nguyệt chỉ nhạt, giọng đầy khinh miệt:

“Ác nhân rõ ràng là các ngươi, giờ thành ?

Diễn trò vui ?”

 

 

Tô Trạm thấy quanh tụ tập ít xem náo nhiệt, liền tức tối quát:

“Ai diễn trò? Ngươi vĩnh viễn hiểu tình cảm của một nhà chúng .

Không kiếp tạo nghiệt gì mà một  như ngươi.”

 

 

“Ta phi!”

Một tiếng hừ phẫn nộ vang lên.

Mọi đầu , chỉ thấy A Chiêu sáng lấp lánh, hai tay chống nạnh, tức giận quát:

“Rõ ràng các ngươi mới là bọn đại ác bắt nạt a tỷ của !

Tiểu Tạ hết .

Các ngươi tưởng a tỷ là a nương , là đạo lữ của a cha .

Các ngươi bắt a tỷ , để khác của các ngươi thế, a nương , đạo lữ của a cha .

Ta phi! Thật hổ đến cực điểm!”

Đôi mắt A Chiêu bốc lên ngọn lửa:

“A nương nhất đời, a tỷ cũng thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-238-ta-cung-to-gia-khong-he-co-lien-can.html.]

Dù là a nương a tỷ, các ngươi đều thể thế.

Hãy c.h.ế.t tâm !

Cớ hạng đáng ghét như ?

Cả một nhà hợp mưu cướp đoạt những gì của nhi nữ khác.

Mặt mũi dày hơn cả thớt, giữa ban ngày mà dám mơ mộng, các ngươi tư cách gì a tỷ của ?”

 

 

Chúng tu sĩ vốn đang xem náo nhiệt, còn cho rằng Tô Vi Nguyệt phần quá đáng, lúc đều ngẩn :

Cái gì? Đầu óc Tô gia vấn đề ?

 

 

“Ngươi bậy!

Khi nào chúng từng những lời như thế?”

Gương mặt tuấn tú của Tô Trạm đỏ bừng, phủ nhận:

“Ngươi là tiểu hài tử, cái gì?”

 

 

“Hừ, đến c.h.ế.t vẫn còn cứng miệng!”

A Chiêu hừ lạnh, phất tay:

“Tiểu Tạ!”

 

 

“Có đây, tiểu sư thúc tổ.”

Tạ Nhất Cẩn vội vàng tiến lên.

 

 

“Đem thứ cho bọn họ xem.”

 

 

“Vâng!”

Tạ Nhất Cẩn đáp, lấy một viên lưu ảnh châu, chiếu cho cùng xem.

 

 

Cảnh tượng khi hiện lên rõ ràng:

“Chỉ cần lúc ngươi rời khỏi thiên tôn, giới thiệu với .”

 

“Châu nhi giống ngươi, từ nhỏ Tô gia giáo dưỡng, thiên phú vượt trội hơn kẻ chỉ ngũ linh căn như ngươi.

So với ngươi, nàng càng xứng đôi với Dương Thần Thiên Tôn.”

 

“Châu nhi đúng.

Ngươi lưu bên cạnh thiên tôn chẳng bao lâu .

Không bằng để Châu nhi ngày ngày ở bên, mang lợi ích to lớn cho Tô gia.”

 

“Giờ ngươi mau về thu xếp, đem giới thiệu cho thiên tôn.”

 

 

Mọi xem xong, liền nhao nhao bàn tán.

A Chiêu hừ một tiếng:

“Các ngươi đúng thật là hổ!”

 

 

Chúng tu sĩ ăn dưa:

“Thật hổ!”

 

“Tấm lòng thể thiên lệch đến thế?”

 

“Ta thấy vị Tô tiên tử cũng chẳng giống như bọn họ , vô phép khó dạy .”

 

, nếu là , một kiếm c.h.é.m c.h.ế.t !”

 

 

“Tô Vi Nguyệt…”

Tô phu nhân từng nghĩ kiếm tu của Kiếm Tông xảo quyệt đến thế, luôn mang lưu ảnh châu theo .

hoảng loạn Tô Vi Nguyệt:

“Là phụ mẫu  sai, con… con đừng như .”

 

 

Tô Vi Nguyệt ánh mắt khẩn cầu của Tô phu nhân, chậm rãi nhắm mắt.

Trong đầu hiện lên ký ức khi trở về Tô gia, Tô phu nhân ân cần đón, nắm lấy bàn tay đầy thương tích của nàng, bảo rằng nàng về nhà, cần sợ gì nữa.

Khi , nàng thật cảm động.

chỉ trò chuyện vài câu, Tô phu nhân vội vàng rời , nguyên nhân chỉ vì Tô Nhược Sương lúc luyện kiếm bất cẩn trầy tay.

 

 

Tô phu nhân lo lắng, ân cần săn sóc Tô Nhược Sương.

Tô Vi Nguyệt ngoài cửa cảnh mẫu nữ ấm áp, cũng hy vọng đối đãi như thế.

Thế nhưng, phụ  lạnh nhạt, hai vị trưởng chán ghét, đố kỵ, nàng vẫn cố tìm cách lấy lòng cả nhà.

Đến khi nhận rõ sự thật, c.h.ế.t tâm mà rời

 

 

“Nguyệt nhi…”

Tiếng run rẩy kéo nàng về hiện tại.

Tô Vi Nguyệt cúi đầu, chạm đôi mắt giống nhưng đầy hoảng loạn của Tô phu nhân.

 

 

“Ta vốn cũng chẳng định g.i.ế.c ông .

Chỉ là đ.â.m vài nhát ngực, moi t.i.m xem, để hiểu thể thiên vị đến .”

Nàng như đang lẩm bẩm.

 

 

“Có điều, bây giờ dường như cần nữa.”

Nàng bốn Tô gia:

“Các ngươi là một nhà, còn cùng Tô gia sớm chẳng còn liên can.

Các ngươi nhi nữ mà các ngươi yêu thương, còn cũng gia nhân yêu thương .”

 

 

Nghe lời , lòng Tô phu nhân bỗng cuống quýt:

“Nguyệt nhi…”

 

 

“Đừng đến phiền nữa.

Nếu còn đến, nhất định sẽ giết.”

Đôi mắt lạnh lùng cho thấy nàng thật.

 

 

A Chiêu lo lắng nắm lấy vạt áo Tô Vi Nguyệt.

Nàng cúi đầu , với Huyền Viễn Thần Kiếm:

“Ngươi trở về .”

 

 

Huyền Viễn Thần Kiếm: …

 

 

"Keng!"

Thần kiếm vút khỏi tay nàng, trở vỏ.

 

 

Tô Vi Nguyệt cúi , bế nhỏ đang lo lắng:

“Chúng thôi.”

 

 

A Chiêu ngẩng đầu nàng, gật thật mạnh, nở nụ rạng rỡ:

“Được, a tỷ, chúng về nhà.”

Loading...