A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 235: Người Tô gia tìm đến cửa
Cập nhật lúc: 2025-09-24 07:05:54
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Dao Phong bên bàn trong phòng, ngẩng mắt A Chiêu và Tô Vi Nguyệt đối diện:
“Vậy, nguyên nhân là gì?”
Lông mày Tô Vi Nguyệt nhíu .
Nàng đang cân nhắc nên cho .
Nói thì việc liên quan đến thể của Dương Thần Thiên Tôn, nếu truyền ngoài sẽ rắc rối.
Không thì… là thủ lĩnh đời trẻ của Kiếm Tông, là đại sư chưởng môn đời trẻ, gạt ngoài dường như cũng .
“Không thể .”
Khi Tô Vi Nguyệt đang phân vân, một giọng mềm mại non nớt vang lên.
Lục Dao Phong về phía tiểu cô nương.
Khuôn mặt còn vương nét trẻ con hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc.
Hắn gật đầu:
“Được, thì .”
Tô Vi Nguyệt: …
Vậy cũng ?
Lục Dao Phong hỏi:
“Thiên tôn đại khái bao giờ tỉnh ?”
Lông mày Tô Vi Nguyệt giật giật.
Cái thật khó , ngay cả nàng cũng .
A Chiêu nghiêng đầu nghĩ ngợi, nghiêm túc trả lời:
“Cái xem tâm tình của a cha.”
Tô Vi Nguyệt: ???
A Chiêu nhận sự khác thường của a tỷ, cô bé tiếp tục :
“A cha ngủ ngon thì sẽ nhanh tỉnh , ngủ ngon thì sẽ tỉnh muộn hơn.”
Trong nhận thức của A Chiêu, việc a cha đôi mắt đỏ là vì một kẻ y hệt a cha đang quấy phá.
Nếu kẻ đó gây chuyện trong thức hải của a cha, a cha thể ngủ yên .
Nếu quấy phá, a cha đối kháng với , đánh bại thì mới tỉnh, như sẽ mất nhiều thời gian.
Lục Dao Phong khẽ gật đầu:
“Vãn bối rõ.”
Tô Vi Nguyệt:
Rõ cái gì chứ?
Lục Dao Phong dậy, vạt áo khẽ lay động, gương mặt lạnh băng biểu lộ quá nhiều cảm xúc:
“Vãn bối thúc giục Đạo Minh xử lý cho xong chuyện của Nam Cung gia.
Đợi thiên tôn tỉnh , chúng thể về Kiếm Tông.”
Đây quả là một đề nghị tệ.
A Chiêu cong mắt:
“Đi mau .”
Lục Dao Phong chắp tay hành lễ với hai tỷ , lùi vài bước mới xoay rời khỏi phòng.
Sau khi , A Chiêu và Tô Vi Nguyệt liếc .
Tô Vi Nguyệt lập tức bố trí trận pháp trong phòng, A Chiêu nhảy xuống ghế, chạy nhanh đến bên giường, dán mắt a cha.
Bởi vì mặt tiếp đất nên gương mặt tuấn mỹ của Diệp Phong Dương dính ít tro bụi.
Hắn vốn tuấn, cốt tướng tuyệt hảo, đổi là khác thì hẳn ảnh hưởng dung mạo, nhưng thì bụi bẩn chẳng che lấp nổi nét tuấn .
A Chiêu chỉ khóe miệng :
“A tỷ, a cha hình như nôn máu.”
Tô Vi Nguyệt tiến lên kỹ, quả nhiên nơi khóe môi vệt m.á.u mờ nhạt, bởi mặt dính đầy bụi nên nàng nhận .
“Nếu … a cha vì nhập ma?”
Nàng nghĩ mãi cũng rõ.
Nàng từng nhận tin từ Đông Phương Mặc báo rằng a cha xảy vấn đề, chứng tỏ thời gian qua vẫn bình thường.
Vì vô cớ nhập ma?
Trong đầu Tô Vi Nguyệt bỗng hiện lên dáng vẻ hôm qua a cha dễ dàng vung kiếm một chiêu, sắc mặt nàng dần trầm trọng.
Tuy rằng tu vi Đại Thừa kỳ, nhưng liên tiếp c.h.é.m g.i.ế.c hai tu sĩ Độ Kiếp kỳ, hẳn tiêu hao cực lớn.
Thoạt ung dung, nhưng lẽ hao tổn nhiều nguyên khí.
Vậy nên, lúc a cha suy yếu, tâm ma thừa cơ xâm nhập?
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy khả năng cao.
Diệp Phong Dương ngủ liền hai ngày.
Hai ngày , thế giới bên ngoài tiểu viện dậy sóng.
Tu chân giới nữa nổi lên cuồng lãng, sự tàn ác và bóng tối ẩn giấu của Nam Cung gia phơi bày thiên hạ.
Từ một thế gia giàu , uy chấn Nam vực, chỉ trong thoáng chốc biến thành cái đích cho chỉ trích.
Dù những trưởng lão khác của Nam Cung gia vốn , cố sức giải thích rằng đó là do nhất mạch gia chủ , chẳng liên quan đến phần lớn trong tộc.
Đạo Minh lập tức liên hợp y tu và phù tu, điều chế thuốc và bày trận để kiểm tra xem trong Nam Cung gia còn kẻ nào như Nam Cung Thụy .
Trước uống thuốc, bước trận.
Ai dị trạng thì tự nhiên bình an vô sự.
Cách chẳng khác nào lật tung gốc rễ Nam Cung gia.
Đặt ở bình thường, Nam Cung gia kiêu ngạo chịu phục?
nay, Dương Thần Thiên Tôn một kiếm c.h.é.m hai tu sĩ Độ Kiếp, vẫn đang ở Lạc Hà thành.
Nghe trong buổi kiểm tra kẻ chịu phối hợp, lớn tiếng loạn, kết quả một thiếu niên toát hàn khí c.h.é.m đứt cánh tay ngay tại chỗ.
Có kẻ đó là đại tử Kiếm Tông, Lục Dao Phong.
Lại kẻ khẳng định đó chính là Dương Thần Thiên Tôn.
Đa càng nguyện tin là vế , rằng hễ Nam Cung gia ai dám phục, thiên tôn sẽ lập tức c.h.é.m đầu.
Thế nên, dù lòng đầy bất mãn, Nam Cung gia vẫn buộc phối hợp.
Một lượt kiểm tra, quả nhiên tra mấy tử mang ma khí, khiến tình cảnh vốn gian nan của Nam Cung gia càng thêm thê thảm.
Trưởng lão tạm quyền vội vàng phủi sạch quan hệ, tất cả đều do gia chủ đời và Nam Cung Thụy chỉ thị.
“Không ngờ Nam Cung thiếu chủ văn chất nho nhã bề ngoài, là ác quỷ ăn nhi đồng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-235-nguoi-to-gia-tim-den-cua.html.]
“Ta sớm , vài bước thở hồng hộc, ho liên tục, ắt vấn đề.”
“Ngươi bao giờ thế?”
“May mà thiên tôn phát hiện kịp, bằng sẽ nhiều đứa trẻ nữa hại.”
“Quả nhiên hổ là Dương Thần Thiên Tôn, nhất nhân tu chân giới, là gương sáng cho chúng .”
Lời dứt, vô tiếng phụ họa vang lên, nào là thiên tôn minh thần võ, thấu hiểu tất cả… ca ngợi dứt.
“Gì cơ? Ngươi thiên tôn diệt Nam Cung gia chủ cùng phu nhân là vì họ bắt cóc tiểu nhi nữ của thiên tôn?”
Một giọng chen , rõ ràng vô cùng, khiến tửu lâu vốn ồn ào bỗng lặng xuống.
Người lén vểnh tai , kẻ ở xa còn vận pháp quyết truyền âm, sợ bỏ lỡ tin tức trọng yếu.
“Không sai. Các ngươi chẳng đều thấy ?
Tiên tôn tay cầm kiếm, tay ôm một tiểu cô nương.
Đó chính là đứa con duy nhất của và đạo lữ khuất.”
“Ta Nam Cung ma đầu thấy cô bé thiên tư thông tuệ, định đem cô bé nấu ăn, thiên tôn phát giác, xé toạt hư từ Kiếm Tông bay đến.”
“Chả trách một câu cũng chẳng , vung kiếm g.i.ế.c .”
“Sao quen ?”
“Tất nhiên quen, chẳng Đông Phương gia cũng ?”
…
Trong tửu lâu, khí chợt trầm lắng.
“Nghe Đông Phương gia đại thương nguyên khí.”
“Chỉ mất một lão tổ thôi, thiên tôn cũng g.i.ế.c gia chủ bọn họ, đại thương nguyên khí?”
“Ngươi hiểu.
Một khi dính dáng đến ma tộc, tất cả đều căm ghét.
Còn đồn bảo khố Đông Phương gia trộm sạch một nửa.”
“Các ngươi họa đồ của nhi nữ thiên tôn ?
Ta cảm thấy cần nhận diện kỹ lưỡng.”
Mọi : Rất đạo lý.
Tạ Nhất Cẩn bóc xong hạt dưa, nâng chén uống cạn, dậy ngoài.
Trước khi , ngoái đám bàn tán lưng, âm thầm lắc đầu.
Hắn vốn quen thói ngóng bốn phương.
Trước khi Nam Cung gia xảy chuyện, cả Lạc Hà thành ai nhắc đến bọn họ cũng là một mảnh khen ngợi.
Nay sự việc bại lộ, ai cũng giẫm thêm một cước.
Hắn lẩm bẩm:
“Đây chính là tường đổ xô, kẻ sa cơ ai cũng ném đá ?”
Nghĩ , rùng , thầm may mắn bản là tử Kiếm Tông, chẳng cần lo đến những việc .
…
Tô Vi Nguyệt nhận một tấm mời, trong lòng lấy lạ, bởi ở Lạc Hà thành nàng quen ai.
Mở xem, thấy ký tên là Tô Hoán, việc hỏi nàng.
Tô Vi Nguyệt suy nghĩ một chút, cảm thấy tìm nhanh như , công lao cũng khổ lao, gặp mặt cũng chẳng .
Nàng hẹn ngày hôm tại Tiên Lai Lâu.
Ngày kế, nàng mang theo nhẫn trữ vật, kiểm tra phù lục pháp khí pháp bảo xong mới chuẩn ngoài.
Trên đường gặp ba nhàm chán là Tạ Nhất Cẩn cùng đồng bạn.
Nghe nàng gặp , ba , liền xung phong theo bảo hộ.
Bọn họ đều nhớ rõ, quan hệ giữa Vi Nguyệt sư thúc tổ và những huyết mạch chẳng mấy .
Khi , ở Thiên Hải thành, những kẻ đó còn đến cửa gây chuyện.
Tô Vi Nguyệt cảm thấy buồn , nàng chỉ ngoài thôi, cần gì bảo hộ?
Nguyệt Tri Phù tán thành:
“Nam Cung gia hẳn sẽ ghi hận, một an .”
Tạ Nhất Cẩn gật đầu:
“ , Vi Nguyệt sư thúc tổ cứ yên tâm, tuy tu vi bọn mới Trúc Cơ, nhưng đánh lợi hại.”
Hoa Dạ Ảnh:
“Cam đoan sẽ để rơi một sợi tóc.”
Ngẫm cũng lý.
Nam Cung gia bại lộ, nguyên nhân chủ yếu do Nam Cung Thụy tự chuốc, nhưng trong mắt nhiều , tất cả đều do nàng, kẻ ghi hận nàng là chuyện thường tình.
Vậy nên, Tô Vi Nguyệt đồng ý để ba cùng.
Đến Tiên Lai Lâu, nàng báo tên Tô Hoán, tiểu nhị liền dẫn nàng lên nhã gian.
Đến cửa, tiểu nhị gõ cửa, cao giọng:
“Tiên trưởng, khách nhân các vị đợi đến.”
“Các vị?”
Tô Vi Nguyệt ngạc nhiên, chẳng lẽ chỉ Tô Hoán?
Bên trong truyền một giọng trầm thấp, xen lẫn vài phần uy nghiêm và bất mãn:
“Để nàng .”
Lông mày Tô Vi Nguyệt khẽ nhíu.
Thanh âm … quen quen?
“Két.”
Cửa mở.
Tiểu nhị khom động tác mời.
Ánh mắt Tô Vi Nguyệt rơi trong phòng, thấy một bàn tròn lớn.
Bên cạnh bàn bốn .
Chủ vị là một nam nhân trung niên, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt âm trầm.
Bên trái ông là Tô Trạm, vẻ mặt khinh miệt.
Bên là một phụ nhân mặc cung trang xanh biếc, dung mạo vài phần giống Tô Vi Nguyệt, bà nhíu mày khi thấy Tô Vi Nguyệt.
Tô Nhược Sương sát bên phụ nhân , thiết khoác tay bà, nghiêng đầu dựa lên vai, mặt mày đầy vẻ khiêu khích Tô Vi Nguyệt.
Sắc mặt Tô Vi Nguyệt dần ngưng trọng.
Sao bọn họ ở đây?
“Nghịch nữ, còn cút !”
Nam nhân trung niên thấy nàng ngoài cửa động, mặt càng tối, đập bàn quát lớn.