A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 233: Hai Vị Sư Thúc Tổ Hợp Mưu Giết Thiên Tôn
Cập nhật lúc: 2025-09-24 06:21:37
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái gì mà thể trơ mắt mẫu c.h.ế.t , cái gì mà bồi thường thật hậu cho gia đình những hài tử hại, ngươi tưởng như thì ngươi là thánh nhân ?
Hừ, giả nhân giả nghĩa đến cực điểm, thứ cặn bã bằng cầm thú.”
“Ngươi như thể vô tội, bất đắc dĩ lắm .
Rõ ràng ngươi sự tồn tại của bản chính là mối họa, nếu thật sự để phụ mẫu của ngươi tiếp tục hại , nếu thật sự cảm thấy hổ thẹn, phản kháng, thì càng nên sớm tự kết liễu cho xong.
Đã c.h.ế.t thì dễ thôi, khó như sống?”
“Ngươi chịu mẫu chết, thế là an nhiên thoải mái nhi tử, nhi nữ của khác vì ngươi mà chết?
Một đống linh thạch thể mua mạng ?
Vậy thể lấy mấy khối linh thạch mua luôn mạng ngươi ?
Còn tự xưng là kẻ hại bất đắc dĩ, giống như trói tay trói chân bắt ép uống thuốc .”
“Ồ, đúng.
Cho dù thật sự trói tay trói chân ép uống thuốc, thì nếu ngươi thật sự kết thúc tất cả, ngươi sớm thể .
Người sống thì khó, c.h.ế.t chẳng dễ lắm ?”
Tô Vi Nguyệt đến đây bèn dừng , dùng ánh mắt như thứ xui xẻo mà trừng Nam Cung Thụy đang chút sững sờ, nhổ một ngụm nước bọt:
“Phi, rác rưởi.”
Đứng cạnh nàng, mấy tên tu sĩ trẻ của Đạo Minh vốn xong câu chuyện của Nam Cung Thụy còn chút đồng tình cho cuộc đời thê thảm của .
Bọn bọ: ......
giờ phút , ngươi , ngươi, đều cảm thấy vị Tô tiên tử mắng thật chí lý, sai chút nào.
“Còn nữa, ngươi cái gì mà thấy mẫu chết, thấy Nam Cung Ngọc Long gặp nguy hiểm?
Nếu thật sự là như , ngươi đáng lẽ nên dốc lòng bồi dưỡng nàng .”
“Đổi linh căn, đổi tâm cốt, còn hoài nghi ngươi ngay từ khi gặp lập tức sinh kế hoạch, nhân lúc sơ hở liền trói , đó dẫn dụ của , cuối cùng dẫn dụ cả a cha , chẳng chỉ để g.i.ế.c phụ mẫu ngươi ?
Thật đúng là còn hơn hát, thì đừng Nam Cung thiếu chủ gì nữa, hát hí khúc hợp với ngươi hơn.”
Nam Cung Thụy nàng mắng một trận, vẻ sững sờ mặt biến mất, bằng một nụ khổ:
“Thân con, thể là do phụ mẫu ban cho, thể kẻ bất hiếu bất kính.
Phụ của ngươi là nhân vật mà phụ mẫu tuyệt đối dám trêu chọc, nếu thể mượn danh ngươi để khiến Dương Thần Thiên Tôn nhúng tay, bọn họ ắt sẽ dám tiếp tục loạn.”
“Phì.”
Tô Vi Nguyệt bật , Nam Cung Thụy nàng:
“Ngươi gì?”
“Ngươi cho rằng chỉ phụ mẫu ngươi che chở con cái, còn phụ mẫu khác thì ?
Ngươi từng danh a cha , từng tìm hiểu cách ông hành sự ?”
“…Dương Thần Thiên Tôn là nhất nhân đương thời, hành sự tất nhiên công chính nghiêm minh.”
Nam Cung Thụy do dự đáp.
“Không , a cha c.h.é.m c.h.ế.t phụ mẫu ngươi .”
Tô Vi Nguyệt mỉm bảo.
Nam Cung Thụy vốn vẫn còn bình thản trong ngục bỗng hai mắt co rút dữ dội.
Hắn lên hỏi cho rõ, nhưng nhiều ngày dùng thuốc, thể cực kỳ suy nhược, kịp vững loạng choạng ngã xuống đất.
Hắn chống tay ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu về phía bên ngoài song sắt, giọng run rẩy:
“Lời của ngươi… ý gì?”
Tô Vi Nguyệt cúi đầu, lạnh lùng xuống , trả lời mà hỏi ngược:
“Ngươi , mẫu ngươi cho phép bất kỳ ai thương tổn ngươi, kẻ nào thương tổn ngươi tất chết.
Vậy ngươi cho rằng a cha sẽ gì?”
Khuôn mặt bệnh hoạn tái nhợt của Nam Cung Thụy càng trắng bệch, bệt đất, lẩm bẩm:
“Sao thể… thể nào, tuyệt đối thể như …”
Tô Vi Nguyệt đối với dáng vẻ chẳng hề lấy một chút đồng tình:
“Chuyện ngươi kể cũng kể xong , bây giờ hãy đem tất cả tin tức ngươi .”
Nam Cung Thụy bất động, đôi mắt vô thần, cả giống như tro tàn tâm diệt.
Tô Vi Nguyệt khẽ khinh miệt, từ trong túi trữ vật lấy hai viên châu đen to cỡ trứng bồ câu:
“Đây chính là thần hồn của đôi phu thê ác quỷ, phụ mẫu ngươi.”
Nam Cung Thụy thoáng phản ứng, đôi mắt vốn đờ đẫn bỗng tụ tiêu cự, gắt gao chằm chằm hai hắc châu trong tay nàng.
Thanh âm khàn khàn vô cùng:
“Ta .”
...
Tô Vi Nguyệt sải bước , kịp bước qua cửa ngục thấy một giọng non nớt vang lên:
“Cầu xin các , gặp đường ca của .
Hắn tuyệt đối sẽ những chuyện đó.”
Ra ngoài, Tô Vi Nguyệt liền thấy một tiểu cô nương đang ngục, cầu xin thị vệ. Khuôn mặt cô bé trắng bệch, mang theo vẻ khẩn thiết van nài.
Tô Vi Nguyệt chỉ lạnh nhạt liếc qua, như , thẳng bước rời khỏi nơi xui xẻo .
Nàng trở về chỗ tạm nghỉ ngay, mà men theo con phố chậm rãi bước .
Đi mãi, từ con ngõ nhỏ vắng vẻ đến con đường náo nhiệt.
Phía phố xá sầm uất, dù học viện treo lơ lửng bên Lạc Hà thành biến mất, nhưng đại đa thường dân chẳng chịu ảnh hưởng gì.
Có kẻ buôn bán rao hàng, trẻ nhỏ đùa nghịch, quầy hàng ven đường bốc khói nghi ngút, mùi thức ăn lan tỏa trong khí.
Tâm tình Tô Vi Nguyệt thoáng đổi, nàng khẽ thở dài, xoay định trở về.
Vừa liền thấy Lục Dao Phong mặt biểu cảm đó.
Nàng: …
Tô Vi Nguyệt kinh ngạc:
“Ngươi vẫn luôn theo ?”
“Phải.”
Lục Dao Phong khẽ gật đầu.
“Ta chỉ dạo một chút, cần như thế.”
“Là thỉnh ngoài, tự nhiên cũng hộ tống bình an trở về.”
Lục Dao Phong đáp.
“…Được ....
Ngươi cảm thấy Nam Cung Thụy thế nào?”
Tô Vi Nguyệt lòng nghẹn một , khó chịu vô cùng.
“Không thế nào cả.”
Lục Dao Phong .
Tô Vi Nguyệt khỏi nhiều hơn:
“Ngươi thấy chút lạnh lùng vô tình ?”
“Cũng tạm.”
… Cũng tạm?
Đây là kiểu đáp án gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-233-hai-vi-su-thuc-to-hop-muu-giet-thien-ton.html.]
Lục Dao Phong nàng, :
“Vi Nguyệt sư thúc tổ, từng nghĩ đến việc chuyển sang tu vô tình đạo ?”
Bị hỏi bất ngờ, Tô Vi Nguyệt: ???
Nàng ngẩn , đang yên đang lành đến cái ?
“Vãn bối cảm thấy tính cách của hợp tu vô tình đạo.”
Giọng điệu Lục Dao Phong chân thành.
… Đây là chê lạnh lùng vô tình, nhân tính ?
“Thực vô tình đạo giống như tưởng tượng của ngoài, hẳn là vô tình vô nghĩa.”
Lục Dao Phong thấy ánh mắt vi diệu của Tô Vi Nguyệt dừng , bèn giải thích thêm.
“Ta lạnh lẽo như là do bẩm sinh băng linh căn, chẳng do vô tình đạo gây nên.
Ta vẫn là một đại sư quan tâm yêu thương sư sư .”
“….”
Thấy ánh mắt nàng càng kỳ lạ hơn, Lục Dao Phong tiếp tục:
“Ta từng sư tổ qua, Dương Thần Thiên Tôn năm xưa khi trẻ cũng là một kiếm tu đầy khí khái, hiện tại lẽ vì băng linh căn mới trở nên như .”
Khóe mắt Tô Vi Nguyệt giật giật, quả thật thể tưởng tượng nổi a cha , vốn chút ngốc ngốc nghếch nghếc, khi khôi phục ký ức thì lạnh băng, thể liên hệ với mấy chữ “tràn đầy nhiệt huyết”.
Nàng vội :
“Trở về thôi.”
Nàng tuyệt đối dám lưng a cha mà .
Thấy nàng tiếp tục, Lục Dao Phong thức thời ngậm miệng, hai một một biệt viện.
Vừa bước qua cổng, Tô Vi Nguyệt gọi:
“Muội , chúng về…”
“Bốp!”
Lời còn dứt, liền thấy của vung một chiếc ghế đẩu, nện thẳng xuống đầu vị a cha thiên tôn.
Nàng: !!!
Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh , đôi mắt băng lãnh của Lục Dao Phong co rút kịch liệt:
Thích… thích khách?
Tiểu sư thúc tổ g.i.ế.c thiên tôn?
Khi còn đang chấn động, hình ngã xuống của Diệp Phong Dương nhúc nhích, chống tay gượng dậy.
"Vút!"
Bên cạnh, Tô Vi Nguyệt lập tức tay, xoay vung lò đan trong tay, nện mạnh xuống ót .
“Keng!”
Thân thể Diệp Phong Dương khựng , mềm nhũn ngã xuống.
Lục Dao Phong: ???!!!
Sau khi Tô Vi Nguyệt rời , Diệp Phong Dương xác định A Chiêu vô sự, âm thầm thở phào.
“A cha, đến chậm .”
A Chiêu ghế dựa, lắc lư thản nhiên .
Cô bé chút khó hiểu, a cha hô một cái là xuất hiện ngay, chẳng lẽ do lôi tín truyền chậm?
Ừm, nghiên cứu để lôi tín chạy nhanh hơn mới .
Vẫn luôn âm thầm theo dõi cô bé, Diệp Phong Dương:
“Xin , sẽ nhanh hơn.”
A Chiêu thẳng dậy, đôi mắt sáng rực:
“A cha cần xin , nếu đến kịp, , Tiểu Bạch và a tỷ đều c.h.ế.t .”
Diệp Phong Dương: …
“Không cần cảm ơn, đó là việc nên .”
Giọng vẫn bình thản, chẳng lộ cảm xúc nào.
Qua , Diệp Phong Dương cảm thấy cuốn sách Lục Tri Nha đưa cho quả thật đáng tin.
Cái gì mà buông tay, cái gì để hài tử rèn luyện trưởng thành, là nhảm nhí.
Hài tử ức h.i.ế.p thì lập tức tay, đừng để nó trải qua quá nhiều đau khổ…
“A Chiêu, xem tìm gì .”
Tiểu Bạch ngậm theo một chiếc móng giò heo nóng hổi, hí hửng chạy đến, vẻ mặt đầy vui sướng.
A Chiêu kinh ngạc:
“Ở thế?”
“Trong nồi lớn của nhà bếp.”
Tiểu Bạch đáp, đó lập tức cảm giác ánh mắt .
Nó đầu, đối diện chính là ánh mắt trầm tĩnh gợn sóng của Diệp Phong Dương.
Tim nó lập tức giật thót.
Lẽ nào móng giò là do ninh?
Diệp Phong Dương cất tiếng:
“Sau đừng mang A Chiêu đến nơi nguy hiểm như nữa.
Nếu nơi đó cơ duyên của ngươi, thì tự thôi.”
“Ta !”
Tiểu Bạch xù lông giận dữ.
“Bản tọa chỉ tính Tô Vi Nguyệt kiếp đào hoa, ngờ nơi đó nguy hiểm đến thế.”
Nghe , Diệp Phong Dương liếc nó một cái sâu xa:
“Ngươi cần tăng cường tu vi của bản .”
“Tu vi của bản tọa mạnh !”
Tiểu Bạch tức giận đáp.
Diệp Phong Dương thèm để ý, lấy một chiếc vòng cổ đen bình thường từ trong giới chỉ, đưa mặt nó:
“Cầm lấy.”
Tiểu Bạch bùng nổ:
“Bản tọa chó!”
“Đây là thượng phẩm hộ pháp bảo, đừng để thương nữa.”
Diệp Phong Dương .
Tiểu Bạch sững sờ, chút cảm động, miệng mấp máy định gì, tiếp:
“Nếu ngươi thương, thương thế sẽ chuyển một phần sang A Chiêu, .”
Tiểu Bạch: …
Nó nhớ vết m.á.u đỏ thẫm trán tiểu cô nương, nghiến răng nghiến lợi:
“Ta thương là do nhi nữ khác của ngươi bày loạn lôi trận, hừ.”
Hừ xong, nó nhảy lên, há miệng ngậm lấy chiếc vòng cổ đen từ tay Diệp Phong Dương, hất lên một cái, nhanh gọn tự đeo cổ .