A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 232: Quá khứ của Nam Cung gia
Cập nhật lúc: 2025-09-24 01:15:54
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Vị Nguyệt hỏi:
Nếu phối hợp, Đạo Minh khó Kiếm Tông hoặc Thiên Cơ Môn ?”
Lục Dao Phong lạnh lùng, hiếm khi lộ một nụ :
“Vi Nguyệt sư thúc tổ, cần lo lắng, tu chân giới cường giả vi tôn, kẻ mạnh mới tiếng .
Huống chi là nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn, ai dám động đến .
Hơn nữa, trong việc cũng là vô tội, nếu , Đạo Minh cũng sẽ phát hiện việc gia chủ của Nam Cung gia tu luyện tà thuật.”
Tô Vị Nguyệt vốn còn chút thấp thỏm, giờ mới yên tâm, nàng :
“Đi thôi.”
Lục Dao Phong:
“Hửm?”
“Ta quyết định gặp một .”
Tô Vị Nguyệt :
“Ta vốn luôn tát mấy cái.”
“…”
Lục Dao Phong im lặng một thoáng mới lên tiếng:
“Vãn bối đưa .”
“Đợi .”
Giọng lạnh lẽo của Diệp Phong Dương vang lên.
Tô Vị Nguyệt và Lục Dao Phong qua, chỉ thấy ném đến hai viên châu đen to bằng trứng bồ câu.
Tô Vị Nguyệt kinh ngạc đón lấy, một chút, thấy gì lạ.
Chưa kịp hỏi, giọng của Diệp Phong Dương truyền đến:
“Là thần hồn của hai kẻ .”
Trên đường đến đại lao của Đạo Minh, Lục Dao Phong đem chuyện kể cho Tô Vị Nguyệt , khi xong, sắc mặt nàng trầm xuống.
Đến ngoài đại lao, nàng liền thấy một bóng dáng nhỏ bé.
Tô Vị Nguyệt nhớ rõ, đó là cô bé suýt nữa Nam Cung phu nhân g.i.ế.c c.h.ế.t tế đàn.
Tuy nhiên, nàng ý định trò chuyện, chỉ thẳng vượt qua cô bé.
Trong sự đón tiếp của Đạo Minh, nàng tiến địa lao canh phòng nghiêm mật.
Lần , Tô Vị Nguyệt đến tầng sâu nhất của đại lao.
Tường bốn phía đều khắc cấm chế và phù lục phòng ngự, đủ thấy đạo minh xem trọng Nam Cung Thụy như thế nào.
Chưa đến gần, nàng tiếng ho khan liên tục.
Đứng nhà giam, nàng thấy Nam Cung Thụy mặc một bộ trung y trắng, sắc mặt tái nhợt bệnh hoạn, thỉnh thoảng khom lưng ho mấy tiếng, vô cùng suy yếu.
Tô Vị Nguyệt khoanh tay ngoài song sắt:
“Nghe ngươi gặp ?”
Nam Cung Thụy, vốn phát giác sự mặt của nàng, động tác khựng , ngẩng đầu , trong đôi mắt đen ánh lên một tia sáng:
“Ngươi đến .”
“Ta đến , lời thì nhanh.”
Tô Vị Nguyệt .
Nam Cung Thụy nắm chặt tay, chống lên môi ho mấy tiếng:
“Ta kể cho ngươi một câu chuyện.”
Tô Vị Nguyệt trợn mắt:
“Ta hứng thú với chuyện của ngươi.”
Nàng định rời , nhưng bắt gặp ánh mắt cầu khẩn của mấy tu sĩ Đạo Minh theo .
Nàng: …
Những tu sĩ tuổi lớn, chỉ tầm mười lăm mười sáu, hẳn là tử các tông môn phái đến đây rèn luyện.
Tô Vị Nguyệt khẽ bĩu môi, nàng chính là mềm lòng.
Nàng bực bội Nam Cung Thụy:
“Dài dòng sẽ chết.”
“Được.”
Nam Cung Thụy khàn giọng đáp.
“Nam Cung gia vốn là tu chân thế gia giàu nhất phương Nam Trung Châu…”
Nam Cung Thụy bắt đầu kể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-232-qua-khu-cua-nam-cung-gia.html.]
Nam Cung gia chủ cùng phu nhân ân ái, hai mươi lăm năm , phu nhân mang thai.
Trong một buổi yến tiệc, bà gặp một tinh sư Bồng Lai đảo, nhờ đó bói cho đứa bé trong bụng, xem đời bình an .
Tinh sư xem xong, đứa bé chính là kỳ lân tử hiếm thấy.
Phu thê Nam Cung vô cùng vui mừng.
Đến ngày mồng ba tháng ba năm , nhi tử chào đời.
Hôm đó trời đất dị tượng, rồng bay phượng múa, thiên đạo giáng xuống điềm lành.
Tin tức lan truyền, danh xưng “kỳ lân tử Nam Cung gia” nổi danh khắp tu chân giới.
Đứa trẻ bẩm sinh thông minh, hiểu chữ nghĩa, còn thể giúp phụ mẫu giải quyết nhiều việc khó.
Nam Cung gia càng thêm xem trọng .
Năm ba tuổi, lập thiếu chủ, hy vọng thể dẫn dắt Nam Cung gia lên.
Thế nhưng, đứa trẻ mang ngũ linh căn lộn xộn, tạp chất nhiều đến mức dọa .
Dù dùng bao nhiêu thiên tài địa bảo cũng cách nào tẩy sạch.
Để che giấu, Nam Cung gia tuyên bố với bên ngoài rằng “kỳ lân tử” thể yếu ớt, tiện gặp .
Theo thời gian, trong tộc dần dấy lên nghi ngờ:
Một kẻ mang ngũ linh căn, dù thông minh đến cũng tiền đồ, thể trở thành chỗ dựa cho Nam Cung gia.
Hắn xứng là thiếu chủ.
Gia chủ phẫn nộ, cãi vã dữ dội, nhất mực bảo vệ ngôi vị cho con .
Sau đó, Nam Cung phu nhân cho một viên đan dược.
Uống xong, đứa bé ngất .
Tỉnh , đối diện là ánh mắt đỏ hoe nhưng mang theo vui mừng của mẫu .
“Thành công , thành công .”
Linh căn ngũ tạp đầy tạp chất biến thành kim linh căn đơn hệ.
từ đó bắt đầu thể suy yếu, thành một bình thuốc di động, mỗi tháng ngất xỉu mấy ngày.
Trong các loại thuốc uống, một loại nồng nặc mùi tanh khó chịu.
Hắn thông minh, cuối cùng phát hiện sự thật: Mẫu vì mà cắt thịt bỏ nồi thuốc.
Đứa trẻ chấn động, uống nữa.
mẫu , ôm chặt , chỉ cần sống , bà chịu chút thương tổn cũng .
Bà còn nuốt một viên đan dược ngay mặt , để vết thương hồi phục trong chớp mắt.
Hắn vẫn , nhưng mẫu kể những nhục nhã, mỉa mai bà chịu, quyết tâm sẽ trở thành một kỳ lân tử xứng đáng.
Thế , nỗ lực tu luyện, dù yếu ớt, mỗi ngày vẫn kiên trì, xử lý việc trong Nam Cung gia đấy, còn bí mật tìm bảo vật thể giúp khỏe mạnh, để phụ mẫu cần tiếp tục hy sinh.
… Cho đến năm mười lăm tuổi, phát hiện sự thật khác:
Linh căn của là từ những đứa trẻ vô tội cướp đoạt mà đến, những viên thuốc chính là linh căn của trẻ em luyện thành.
Ngày , lập tức tự sát.
chết.
Mở mắt , chỉ thấy ánh mắt điên cuồng của mẫu , cầu xin sống tiếp.
Hắn vẫn chết, nhưng mẫu liền lấy cái c.h.ế.t uy hiếp, nếu chết, bà cũng c.h.ế.t theo.
Không chịu nổi, đành lùi bước, nhưng lấy mạng điều kiện, buộc bà tiếp tục hại .
Nam Cung Phu nhân từ chối, những “linh căn ”, sẽ chết.
Nói xong, bà tự đánh một chưởng trán, suýt mất mạng.
Nam Cung Thụy mẫu thoi thóp, đành nhục nhã thỏa hiệp.
Sau , tiếp quản thư viện, nhưng cấm dính dáng đến “đan dược”.
Hắn chỉ thể âm thầm tìm cách, lén bù đắp cho những “tân tử” chọn bằng cách cho họ linh thạch và dược liệu.
Mỗi kháng cự uống thuốc, mẫu lấy cái c.h.ế.t uy hiếp.
Cho đến khi thể sinh phản ứng đào thải, thể tiếp nhận linh căn của khác nữa.
Đây vốn là chuyện đáng mừng, nhưng mẫu tìm một cách khác:
Đổi linh căn cùng huyết mạch tương liên.
Bà về phía Nam Cung Ngọc Long, cô bé xuất chúng cùng thế hệ.
“Ngọc Lung là nàng lớn lên, thể để nàng mẫu giết.
Khi , gặp ngươi.”
Nam Cung Thụy Tô Vị Nguyệt:
“Những kẻ từng đắc tội , dù chỉ một lời nặng, đều thoát khỏi tay mẫu .
ngươi, dù ngươi bắt giữa phố, bà cũng tay.
Khi đó liền nghĩ, ngươi chính là một cơ hội, một cơ hội hủy diệt tất cả.
Vì , mới bắt ngươi về.”
“Ọe!”
Tô Vị Nguyệt nhịn nôn , ánh mắt ghê tởm :
“Cả nhà các ngươi thật khiến buồn nôn, nhất là ngươi, giả nhân giả nghĩa, một kẻ tiểu nhân đáng ghê tởm.”