A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 231: Con Kiến Hèn Mọn
Cập nhật lúc: 2025-09-24 00:41:03
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồng tử của Tô Vi Nguyệt khẽ co , trong mắt hiện lên vài phần hoảng loạn:
“Muội ?”
A Chiêu nhận điều khác thường, cô bé đưa tay lau lên trán , thì thấy bàn tay là m.á.u tươi.
Tiểu cô nương chớp mắt, ngạc nhiên :
“Ơ, chảy m.á.u .”
“Ta thương lúc nào ?”
A Chiêu lẩm bẩm một câu.
Tô Vi Nguyệt luống cuống:
“Có đau ?
Ta giúp cầm m.á.u .”
Trước dáng vẻ hoảng loạn của a tỷ, A Chiêu cực kỳ bình tĩnh:
“À, a tỷ, , uống chút đan dược là thôi.”
Vừa , cô bé định lấy đan dược trong túi trữ vật.
tay còn cầm kiếm, tay trái máu, động tác khựng .
A Chiêu thanh kiếm, bàn tay loang máu, hề do dự, dùng tay trái kết ấn thi triển một thuật Thanh Khiết, lập tức bàn tay trắng nõn trở nên sạch sẽ như mới.
Cô bé lấy một bình đan dược cầm máu, tay trái nắm bình, miệng ngậm lấy nắp kéo mạnh mở .
Ngửa đầu, cô bé dốc nửa bình Chỉ Huyết Đan miệng.
“Ưm, đắng.”
Tiểu cô nương phồng má nhai, ăn đánh giá, đó sang a tỷ đang sững sờ, chìa nửa bình còn :
“A tỷ ăn ?”
Tô Vi Nguyệt giật hồn, vội lắc đầu:
“Không, thương…”
“Bùm!”
Nàng còn hết, một bóng trắng từ lưng đánh bay, nặng nề đập vách đá.
A Chiêu hoảng hốt:
“Tiểu Bạch!”
Cô bé vội lao đến.
Tiểu Bạch biến về nguyên dạng, lông trắng nay cháy xém, đen kịt, khói bốc nghi ngút.
Nó phun một ngụm m.á.u tươi.
Không chần chừ, A Chiêu nhét luôn phần lớn Chỉ Huyết Đan còn miệng nó.
Đôi mắt vô thần của Tiểu Bạch vẫn vô thức nhai nhóp nhép.
Vài cái nuốt xuống, ánh mắt nó dần khôi phục thần sắc.
A Chiêu mừng rỡ:
“Tiểu Bạch…”
Nào ngờ Tiểu Bạch bật dậy, vung vuốt gõ mạnh lên đầu Tô Vi Nguyệt một cái:
“Ngươi bày dẫn lôi trận với bản tọa, đánh c.h.ế.t bản tọa hả?”
Tô Vi Nguyệt gượng:
“Đâu , chẳng ngươi c.h.ế.t đó …”
Tiểu Bạch trừng nàng một cái, sang A Chiêu:
“Chạy mau!”
A Chiêu ngẩn :
“A tỷ bày dẫn lôi trận chẳng đánh c.h.ế.t kẻ ?”
Tiểu Bạch lạnh:
“Ngươi đoán xem, phần lớn lôi điện giáng xuống ai?”
Tô Vi Nguyệt: ...
A Chiêu: …
“Ầm!”
Từ tế đàn truyền xuống áp lực nặng nề, Tô Vi Nguyệt chỉ là tu sĩ Trúc Cơ liền “phốc” một tiếng phun máu, cả ép quỳ rạp xuống đất.
“A tỷ? A tỷ ?”
Trước tầm mắt dần mơ hồ, Tô Vi Nguyệt gắng sang vẫn an , trong lòng thầm thở phào.
Nàng há miệng khó nhọc:
“Chạy…”
“Đáng ghét, đáng ghét!”
Nam Cung phu nhân còn vẻ cao quý thường ngày, bà lơ lửng giữa trung, bốn con hắc long xoay quanh, ánh mắt khóa chặt về phía A Chiêu:
“Đi c.h.ế.t !”
Khoảnh khắc , A Chiêu cảm thấy gian như ngừng , tất cả tĩnh lặng.
Ngay đó, một đạo kiếm khí phá vỡ vách tường phía cô bé.
“Xoẹt!”
Khoảng trong động c.h.é.m thành hai nửa.
A Chiêu cảm nhận rõ rệt cảm giác mất trọng lực, cả mặt đất chân cùng bộ gian sụp xuống.
Đồng tử cô bé co .
Tiểu Bạch bật tiếng chửi:
“Khốn…”
"Vút!"
Chỉ thấy mắt hoa lên, A Chiêu rơi một vòng tay lạnh lẽo.
Người đó một tay ôm lấy cô bé.
Cô bé lập tức nhận , mắt sáng rỡ:
“A cha!”
Vừa gọi xong, cô bé chợt nhớ:
“Tiểu Bạch và a tỷ còn ở bên …”
“Im miệng, bản tọa ở đây.”
Giọng oán giận vang lên ngay bên tai.
A Chiêu đầu, quả nhiên thấy Tiểu Bạch, Tô Vi Nguyệt và Nam Cung Ngọc Long bất tỉnh đều ở cạnh.
Cô bé chớp mắt, định gì đó.
“Grừ!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng gầm phẫn nộ của hắc long từ vọng lên.
A Chiêu xuống, thấy Nam Cung phu nhân đầu một con hắc long, bốn con đồng loạt há miệng, ngọn hắc hỏa lóe sáng trong họng chúng, khí tức kinh khủng khiến Tô Vi Nguyệt sởn tóc gáy.
"Vút! Vút!"
Vài bóng xuất hiện bên cạnh Diệp Phong Dương.
Lục Dao Phong ôm một đứa trẻ, bẩm:
“Sư thúc tổ, cứu hết .”
“Được.”
Diệp Phong Dương một tay ôm nhi nữ, y bào gió tự bay, tay khẽ duỗi.
“Vù!”
Huyền Viễn Thần Kiếm trong tay A Chiêu lập tức biến mất, hiện trong tay , trở nguyên hình.
Hắn giơ kiếm, tùy ý c.h.é.m xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-231-con-kien-hen-mon.html.]
Kiếm khí vô hình bao phủ thiên địa, gian lặng ngắt, ngay cả khí cũng ngưng .
“Xoẹt xoẹt!”
Bốn con hắc long tức khắc kiếm khí nghiền nát, tan biến thành tro bụi.
Tô Vi Nguyệt tỉnh táo đôi chút, ngơ ngẩn xung quanh, thấy ánh mắt kinh hãi xen lẫn sùng bái.
Nàng thuận theo ánh mắt xuống...
Một khe nứt khổng lồ như thiên kiều cắt ngang đại địa, sâu thẳm vô cùng, hai bên trơ trọi đất đá cháy đen, khói trắng bốc lên.
Nàng nuốt khan, lòng run rẩy:
Đây… là sức ?
Không, a cha chẳng còn là nữa.
“Dương Thần Thiên Tôn!”
Một giọng già nua phẫn nộ truyền đến.
Năm sáu lão giả khí thế bức lao đến, kẻ cầm đầu chút quen mặt, quát:
“Ngươi rốt cuộc gì? Có xem Nam Cung gia gì…”
Chưa dứt lời, cổ họng lão liền xuất hiện một đường m.á.u đỏ.
Thân thể lão khựng , trong ánh mắt kinh hãi của , đầu lão tách đôi, m.á.u thịt hóa thành quái vật dữ tợn.
“Xoẹt!”
Chưa kịp hành động, một nhát kiếm bổ xuống, quái vật c.h.é.m tan, kịp kêu thảm hóa tro.
Diệp Phong Dương nắm Huyền Viễn Thần Kiếm, mặt biểu cảm đám trưởng lão Nam Cung gia:
“Các ngươi còn gì?”
Mồ hôi lớn như hạt đậu chảy từ trán họ, ánh mắt run sợ.
Đây chính là sức mạnh của nhất nhân tu chân giới, Dương Thần Tiên Tôn ?
Khoảng cách quá chênh lệch.
Một nhát kiếm, diệt gọn Nam Cung gia chủ, g.i.ế.c kẻ mạnh nhất trong họ như bóp c.h.ế.t một con kiến hèn mọn.
Không ai dám mở miệng, sợ chỉ cần sai một chữ liền mất mạng.
A Chiêu cảm nhận nhát kiếm , nhiệt độ xung quanh hạ xuống đột ngột.
Nóng lạnh đổi, mũi cô bé ngứa ngáy, bất giác hắt một cái.
Cơ thể ôm cô bé khựng , Diệp Phong Dương cúi đầu chăm chú quan sát.
A Chiêu dụi mũi, ngẩng mặt rạng rỡ:
“A cha thật lợi hại!”
"Vút vút vút!"
Lại vài bóng xuất hiện.
A Chiêu đến, thấy cả nam lẫn nữ, dẫn đầu là một vị nam tử nghiêm nghị, y bào văn võ màu đen trắng, áo thêu hoa văn lạ lẫm.
Người quét mắt một vòng, vẻ mặt cau như đau đầu, nhưng vẫn cúi hành lễ:
“Bái kiến Dương Thần Thiên Tôn.”
“Xử lý cho .”
Diệp Phong Dương thản nhiên , khi rời còn thêm:
“Bản tọa sẽ luôn dõi theo.”
Nói xong, mang A Chiêu cùng biến mất.
Đợi họ , nam tử mới thở phào, lệnh:
“Điều tra.”
Có kẻ chần chừ:
“Đại nhân, câu của Thiên Tôn là ý gì?”
Nam tử lắc đầu:
“Yên tâm, với chúng .”
Ánh mắt lạnh lẽo về phía đám Nam Cung gia mặt mày tái nhợt.
“A cha, con thật sự , chỉ là vết thương nhỏ, uống đan dược sẽ lành.”
A Chiêu bất đắc dĩ nam nhân nghiêm khắc mặt.
Diệp Phong Dương:
“Tu sĩ thường sinh bệnh.
Con hắt , để y tu Thần Nông Cốc khám qua.”
A Chiêu:
“Thật sự gì.
Hắt là do a cha quá lạnh, mũi con ngứa nên mới thế thôi.”
Diệp Phong Dương: …
Dưới mái hiên, Tô Vi Nguyệt mỉm cảnh .
Khi ở cùng , vị a cha lạnh lẽo mới lộ chút dáng vẻ của sống.
Hôm đó, nàng từng ảo giác a cha g.i.ế.c cả và A Chiêu.
“Vi Nguyệt sư thúc tổ.”
Giọng Lục Dao Phong vang lên phía .
Nàng , đối diện gương mặt lạnh lùng .
“Tin từ Đạo Minh truyền đến, Nam Cung Thụy gặp một .”
“Hắn tìm gì?”
Tô Vi Nguyệt nhíu mày.
“Không rõ, nhiều chi tiết chỉ , rằng gặp mới chịu khai .”
Tô Vi Nguyệt lạnh:
“Bảo cút.”
“Vâng.”
Lục Dao Phong gật đầu, lưng rời .
“Khoan .”
Hắn dừng bước, ngoái :
“Vi Nguyệt sư thúc tổ còn dặn dò gì?”
Nàng ngập ngừng, ánh mắt chút khó hiểu:
“Ngươi khuyên ?”
“Người từ chối , khuyên để gì?”
Giọng điệu vẫn lạnh băng.
Tô Vi Nguyệt cau mày:
“Nam Cung gia dính líu trọng đại, manh mối quan trọng, ngươi khuyên gặp một ?”
“Vi Nguyệt sư thúc tổ.”
Lục Dao Phong điềm tĩnh đáp,
“Người gặp thì gặp, thì cần gặp.
Không cần miễn cưỡng bản việc thích.”
Tô Vi Nguyệt sững , trong lòng dâng lên chút cảm động.
cảm xúc kịp lắng, nàng tiếp:
“Chân tướng rõ, hai kẻ chủ mưu lớn nhất đều diệt.
Phần chi tiết… thể từ từ tra.”