A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 230: Hắc Long và Bạch Trạch

Cập nhật lúc: 2025-09-23 23:53:39
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong tay Nam Cung phu nhân xuất hiện một thanh chủy thủ tinh xảo, bà Nam Cung Ngọc Long, dường như đang cân nhắc nên hạ thủ từ .

 

 

, còn nhi tử của ?”

Nam Cung phu nhân như sực nhớ điều gì, cất tiếng hỏi.

 

 

Tu sĩ áo xanh bên cạnh trả lời:

“Đã phái bắt .”

 

 

Nam Cung phu nhân cau mày:

“Đã lâu như , bảo bọn chúng nhanh lên, đừng chậm trễ thời khắc.”

 

 

“Vâng.”

Tu sĩ áo xanh đáp lời, lui xuống tế đàn để truyền tin thúc giục.

 

 

Nam Cung phu nhân cạnh Nam Cung Ngọc Long, chơi đùa chủy thủ trong tay, chau mày, sắc mặt hề bình tĩnh:

“Không .”

 

 

Lòng bà cực kỳ bực bội, một dự cảm chẳng lành dấy lên.

thậm chí còn tức giận.

Nếu Nam Cung Thụy thường xuyên bướng bỉnh gây chuyện, thì bản thể nuôi dưỡng Nam Cung Ngọc Long hơn, đem thiên tài địa bảo bộ dùng cho nàng, để linh căn cùng tâm cốt của nàng càng thêm mỹ.

Chuyện xong xuôi, nhất định hảo hảo dạy dỗ cái đứa con chẳng bao giờ khiến an tâm một phen.

 

 

Tô Vị Nguyệt cũng cảm thấy khó chịu.

Nàng vốn dĩ vẫn luôn bình tĩnh, nhưng thiếu nữ nhỏ bé trói tế đàn cũng là một tiểu cô nương giống như của nàng, mà chuyện móc tâm cốt, đào linh căn quả thực quá mức tàn nhẫn.

Đây là thủ đoạn của tà tu.

 

 

Nàng cứu tiểu cô nương , nhưng lấy thực lực hiện tại thể .

Nên thế nào đây?

Tô Vị Nguyệt vì sự yếu kém của bản mà sinh bất lực.

Nếu mạnh hơn chút nữa, nàng chẳng trơ mắt một cô bé xấp xỉ tuổi chỗ chết.

 

 

Chủy thủ trong tay Nam Cung phu nhân bỗng vung cao, hung hăng bổ xuống.

Tô Vị Nguyệt siết chặt phù lục trận pháp truyền tống vẽ sẵn, cắn chặt răng:

“Có nửa phần chắc chắn… a cha Thiên Tôn, phù hộ …”

...

 

 

Một khắc , A Chiêu cùng Tiểu Bạch lặng lẽ tiến sơn động rộng lớn , thấy Nam Cung Ngọc Long trói chặt tế đàn cùng đám kỳ dị .

Một một thú dám khinh cử vọng động, chỉ dựng thẳng tai lắng .

 

 

Khi đến chuyện đào tâm cốt, lấy linh căn, gương mặt nhỏ nhắn của A Chiêu liền cau .

Cô bé ghét loại , bởi a nương của cô bé cũng từng chịu khổ đau tương tự.

Cô bé liếc đám tu sĩ , trong lúc nhất thời chẳng phân biệt tu vi của bọn chúng, liền truyền âm cho Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch, bọn chúng là tu vi gì?”

 

 

“Kim Đan, Độ Kiếp. Nữ nhân là Độ Kiếp. Ngươi định gì?”

Tiểu Bạch thấy tiểu nha đầu lục lọi túi trữ vật thì liền lên tiếng tán đồng:

“Tu vi bọn chúng quá cao, ngươi cứu chẳng khác nào tự đưa mạng.”

 

 

“Thử một .”

A Chiêu đáp: 

“Ta pháp bảo cực phẩm của sư , còn kiếm khí của a cha, chắc là… c.h.ế.t nổi.”

 

 

Tiểu Bạch: …

 

 

“Vút!”

Chưa kịp để Tô Vị Nguyệt xông đến, một đạo hàn quang từ phía khác lao thẳng lên đỉnh tế đàn.

Tiếng xé gió khiến đám tu sĩ phía cảnh giác, kẻ lao lên, một kiếm bổ nát vật lạ đánh úp đến.

 

 

 

“Ầm!”

Lọ đựng mê dược, độc dược vỡ tung, từng vệt bột thuốc muôn màu lan tỏa trong khí.

 

 

“Khụ, …”

Chữ “độc” còn kịp thốt , tu sĩ bổ nát lọ thuốc trợn trừng mắt, ngã vật xuống đất.

 

 

Ba tu sĩ còn kinh hãi, lập tức vận công trục độc, nhưng linh lực khởi động thì kịch độc như sống dậy, điên cuồng lao sâu kinh mạch.

Chúng đành vội vàng phong bế huyệt mạch, ngăn chặn độc lan tràn.

 

 

“Vút!”

Âm thanh xé gió vang lên.

Quanh tế đàn lập tức nổi lên trận pháp phòng ngự kim sắc.

 

 

“Keng!”

Một thanh tiểu kiếm chừng hai tấc đánh thẳng lên trận pháp, phát âm thanh thanh thúy.

 

 

A Chiêu đang kết ấn, mày khẽ nhíu:

“Làm đây? Phá nổi trận pháp.”

 

 

Tiểu Bạch dựng hết lông:

“Ngươi cứ thế mà động thủ ?”

 

 

A Chiêu còn chuẩn xong:

“Chẳng lẽ khoanh tay nàng giết?”

 

 

Tiểu Bạch giận dữ:

“Giờ thì , ngươi và bản tọa cùng c.h.ế.t chung!”

 

 

A Chiêu: …

 

 

“Ngươi tu vi còn thấp, đối phương là đại năng Độ Kiếp, đánh thế nào?”

 

 

A Chiêu bĩu môi, cãi .

Quả thực cô bé quá yếu, nhất định nghĩ cách phá trận mới thể cứu .

 

 

“Là kẻ nào?”

Nam Cung phu nhân đảo mắt quanh, khi nhận bốn phía u tối, khóe môi bà cong lên nụ âm trầm.

 

 

Gió lạnh thổi qua, nơi qua bốc lên hỏa diễm.

Chỉ chốc lát, động tối sáng rực như ban ngày.

 

 

A Chiêu và Tiểu Bạch lộ rõ trong tầm mắt Nam Cung phu nhân.

thấy A Chiêu thì sững , đó điên cuồng:

“Kẻ ngăn , đều chết!”

Trong mắt bà dâng lên hắc khí:

“Tứ phương thần long, hiệu lệnh!”

 

 

"Ầm ầm!"

Mặt đất rung chuyển.

 

 

Tô Vị Nguyệt thấy bốn hắc long vốn quấn quanh cột đá bỗng cựa quậy, , là sống !

Chúng vùng vẫy, bứt tung cột đá, khiến những trụ lớn đổ sập, bụi đất mịt mù.

 

 

A Chiêu bốn hắc long đôi mắt đỏ ngầu, lông tơ dựng .

Cô bé thu hồi Huyền Viễn thần kiếm, một tay cầm kiếm, một tay xách Tiểu Bạch, nhảy vọt sang một bên, tránh cú ngoạm kinh thiên của hắc long.

 

 

"Ầm ầm!"

Hắc long bổ thẳng vách đá.

 

 

A Chiêu:

“Tiểu Bạch, ngươi tự bảo vệ cho .”

 

 

“Bản tọa dĩ nhiên tự bảo vệ !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-230-hac-long-va-bach-trach.html.]

Lời dứt, A Chiêu ném phắt Tiểu Bạch ngoài.

 

 

Rảnh một tay, A Chiêu rút một xấp phù lục thượng phẩm, vung mạnh.

Từng đạo lôi phù bám linh lực bay vụt .

Cô bé quát khẽ:

“Thiên lôi triệu lai, lôi cương tụ hội, phá tà hiển chính, bạo!”

 

 

"Ầm ầm!"

Lôi điện từ phù lục hóa thành vô tia, oanh kích lên bốn hắc long.

Chấn động quá lớn khiến hình A Chiêu loạng choạng, ngã sang một bên.

lúc , đôi tay từ phía vươn .

 

 

Cảm giác linh khí quen thuộc, A Chiêu vội lệch kiếm sang hướng khác, suýt nữa bổ Tô Vị Nguyệt.

Một lọn tóc của Tô Vị Nguyệt kiếm khí cắt đứt.

Nàng ngẩn , vốn định đỡ , chẳng ngờ suýt c.h.é.m trúng.

 

 

“A tỷ!”

A Chiêu mừng rỡ.

“Quả nhiên tỷ ở đây, nơi quái dị mà.”

 

 

“Gào!!!”

Hắc long lôi phù đánh trúng, gầm lên giận dữ.

 

 

A Chiêu chút do dự, nhét một đống phù lục tay Tô Vị Nguyệt:

“A tỷ, cho tỷ, lên, tỷ yểm trợ cho .”

Dứt lời, kịp để Tô Vị Nguyệt phản ứng, tiểu cô nương xách kiếm lao .

 

 

“Muội …”

Tô Vị Nguyệt ngăn cũng chẳng kịp, đành nghiến răng, vội kiểm tra phù trong tay:

Lôi phù, hỏa phù, thủy phù, phù tăng tốc…

Tại phù truyền tống?

 

 

A Chiêu bay lên , vung kiếm c.h.é.m xuống đầu hắc long.

Con rồng lôi phù chậm chạp, tránh kịp.

 

 

“Keng!”

Đầu hắc long cứng rắn, đôi tay A Chiêu tê dại, suýt rơi kiếm.

Cô bé mượn lực đạp mạnh lướt .

Ngay khi cô bé rời , một con hắc long khác cắn đầu đồng bọn.

 

 

"Ầm ầm!"

Hai con rồng ngã vật xuống đất.

 

 

A Chiêu cảnh tượng, chớp chớp mắt, thầm nghĩ:

“Những hắc long chút ngu ngốc.”

 

 

Cô bé  liếc thấy Nam Cung phu nhân tế đàn đang giơ chủy thủ.

Trận pháp phòng ngự kiên cố, ngay cả a tỷ cũng cần thời gian phá giải.

Nếu vật gì oanh phá trận pháp trong nháy mắt thì mấy…

!

 

 

Nghĩ đến điều gì, cô bé lập tức lôi từ túi trữ vật một cái lò luyện đan to bằng cái đầu, vốn là hạ phẩm đan lô mà Đông Phương Mặc dùng dược liệu đổi .

Cô bé né tránh công kích của hắc long điên cuồng rót linh lực trong, đan lô nhanh chóng nạp đầy.

 

 

“Đi!”

A Chiêu ném mạnh đan lô lên trận pháp, vận lôi linh kích phát:

“Bạo!”

 

 

"Ầm ầm!"

Nam Cung phu nhân tiếng nổ dữ dội, tay run lên, chủy thủ cắm đá cạnh Nam Cung Ngọc Long.

mảnh huyền thiết vỡ b.ắ.n tung, găm thẳng trận pháp.

 

 

"Rắc rắc!"

Trận pháp rạn nứt, nhanh chóng vỡ tan.

Sau lưng Nam Cung phu nhân vang lên tiếng vũ khí xé gió.

 

 

A Chiêu mừng thầm:

“Thành công …”

ý niệm lóe lên, vòng tay cổ tay cô bé phát sáng, trận pháp hộ hiện , che chở cho cô.

 

 

"Ầm!"

Cô bé chấn lực đánh bay, đập mạnh vách đá.

 

 

Nam Cung phu nhân điên cuồng gầm:

“Nha đầu thối, dám phá chuyện của , chết!”

 

 

Áp lực Độ Kiếp kỳ tràn , Tô Vị Nguyệt cảm thấy tựa như núi lớn đè nặng, khó thở vô cùng.

A Chiêu cũng chấn động, nhưng vẫn gắng gượng nắm kiếm.

Một con hắc long lao về phía cô bé.

 

 

“Gừ~”

Một bóng trắng khổng lồ vọt đến, ngoạm lấy hắc long, ghì chặt xuống đất.

 

 

Biến cố đến quá nhanh, Nam Cung phu nhân ngạc nhiên thần thú trắng xóa xuất hiện:

“Bạch Trạch…”

Mắt bà lóe lên điên cuồng:

“Thần thú Bạch Trạch, huyết dịch của nó, với nhi tử chính là đại bổ…

Ha ha!”

 

 

“Tiểu Bạch!”

A Chiêu gọi.

 

 

Thanh âm uy nghiêm từ cự thú vang lên:

“Bản tọa chỉ bảo vệ bản , còn bảo vệ cả ngươi. Đi !”

 

 

Toàn A Chiêu nhẹ bẫng, sức lực tràn đầy, cô bé siết chặt kiếm, mượn lực lao thẳng về phía Nam Cung phu nhân.

Nam Cung phu nhân khẽ hừ lạnh, liếc cô bé:

“Chút tu vi Trúc Cơ…”

 

 

Ánh mắt bà khiến m.á.u trong A Chiêu đông cứng, hình chựng , rơi xuống.

Nam Cung phu nhân hừ mỉa:

“Để ngươi sống…”

 

 

“Thiên lôi, dẫn!”

Một giọng nữ thanh khiết vang lên.

 

 

"Ầm ầm!"

Tia sét to bằng miệng thùng bổ xuống.

 

 

Nam Cung phu nhân ngẩng đầu, rõ ràng thể dễ dàng tránh né, nhưng bởi Nam Cung Ngọc Long vẫn còn tế đàn, nếu né thì thiên lôi sẽ giáng thẳng lên nàng .

Nam Cung phu nhân tháo chiếc vòng ngọc tay, kích hoạt pháp bảo hộ .

 

 

“Ầm ầm!”

Nhân lúc giao thủ với Nam Cung phu nhân, Tô Vị Nguyệt điên cuồng dùng chín mươi chín tấm lôi phù, bày thành “Cửu Cửu Dẫn Lôi đại trận”.

 

 

“A tỷ!”

A Chiêu rơi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi:

“Tỷ thương ?”

 

 

“Không, còn ?”

Tô Vị Nguyệt đầy lo lắng.

 

 

A Chiêu lắc đầu:

“Không …”

Lời còn dứt, dòng chất lỏng ấm nóng từ trán cô bé chảy xuống…

Loading...