A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 228: Ngươi tìm chết

Cập nhật lúc: 2025-09-23 23:08:21
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nam Cung gia.

Nam Cung Thụy bàn , tay cầm kẹp than, chậm rãi bỏ thêm mấy viên than nhỏ tinh xảo lò nấu nước.

 

 

tiến bẩm báo:

“Thiếu chủ, hai   xuất hiện.”

 

 

Kẹp than trong tay Nam Cung Thụy khẽ lơi, viên than suýt nữa rơi xuống, nhưng nhanh chóng trấn định, sắc mặt đổi:

“Biết , lui xuống.”

 

 

Người cung kính rời .

 

 

Nam Cung Thụy chằm chằm than hồng đang dần đỏ rực mắt, đáy mắt hiện lên vài phần nghi hoặc.

Kỳ quái, rõ ràng sai canh chặt động tĩnh bên phía Tô Vi Nguyệt, thuộc hạ cũng chính mắt thấy Tô Vi Nguyệt cùng nàng truyền tống trận đưa .

Vì để tránh thêm truyền , cũng để kế hoạch của thuận lợi, còn đặc biệt dặn dò chế tác trận pháp :

Lượng linh lực trong truyền tống trận khống chế cực kỳ chính xác, chỉ thể truyền một lớn một nhỏ đến nơi đó.

Chẳng lẽ là Dương Thần Thiên Tôn cho nhi nữ của  phù chú hộ gì đó...

 

 

Ý niệm còn dứt, rèm lụa treo đình theo gió khẽ lay động, ánh mắt Nam Cung Thụy thoáng ngẩn , đồng tử mực sắc phản chiếu một bóng chẳng từ lúc nào im lặng đối diện.

Người dung mạo tuấn mỹ, giữa lông mày mang theo hàn mang thể xua , giống như băng tuyết ngàn năm nơi đỉnh núi, vĩnh viễn tan.

 

 

“Ngươi.”

Giọng nhàn nhạt, liếc Nam Cung Thụy một cái. 

“Đang tìm chết.”

 

 

“Vút!”

A Chiêu cảm thấy bản dường như cũng quen , cúi đầu thoáng qua, lật một vòng , rơi xuống đất.

 

 

“Bịch!”

Tiểu Bạch nặng trịch cũng rơi xuống ngay cạnh cô bé.

Cô bé chút do dự, lập tức ôm lấy Tiểu Bạch bỏ chạy.

 

 

Không A Chiêu khoe khoang, nhưng thuật Hành Cước của cô bé là học từ kiếm tu Kiếm Tông.

Trong bộ tu chân giới, nếu kiếm tu chạy trốn thứ hai, tuyệt đối ai dám nhận thứ nhất.

, khi Nam Cung Ngọc Long cùng đồng bạn kịp phản ứng, A Chiêu và Tiểu Bạch sớm biến mất tăm.

 

 

Chạy một mạch thật xa, xác định phía ai đuổi theo, A Chiêu mới thở phào, đặt Tiểu Bạch xuống, giọng vô cùng thành khẩn:

“Tiểu Bạch, ngươi thật sự nặng đó.”

 

 

Tiểu Bạch hừ một tiếng, đảo mắt quanh:

“Đừng nặng.

Chúng về cái nơi quỷ quái .”

 

 

Nghe , A Chiêu ngẩng đầu đánh giá bốn phía.

Con đường ngầm âm u, trong khí mơ hồ thoảng mùi m.á.u tanh.

A Chiêu: “……”

 

 

“Chắc chắn phù lục của a tỷ vấn đề, mà là nơi cổ quái.”

Cô bé lẩm bẩm.

 

 

Tiểu Bạch:

Ngay lúc mà còn bênh vực trình độ vẽ phù của a tỷ ngươi?

 

 

“Ngươi tính gì bây giờ?”

Tiểu Bạch hỏi.

 

 

A Chiêu quanh:

“Còn thể thế nào, tìm lối thôi.

Không a tỷ truyền ngoài , nếu tỷ , chắc chắn sẽ truyền tin cho a cha.

Chúng cứ xem , nếu nơi nguy hiểm quá thì tìm nơi  trốn, đợi a cha đến cứu.

Hay là… giờ trốn luôn cũng ?

Trong túi trữ vật của nhiều đồ ăn lắm, lo đói.”

Tiểu cô nương suy nghĩ vô cùng lạc quan.

 

 

Khóe miệng Tiểu Bạch giật giật, nhắc nhở:

“Có lẽ a tỷ ngươi vẫn còn ở đây.”

Bộ dáng của Tô Vi Nguyệt , hẳn ý định rời .

 

 

“A tỷ…”

A Chiêu ngẩn , vỗ trán một cái:

, suýt nữa quên mất a tỷ!”

 

 

Tiểu Bạch vẻ "ngươi cuối cùng cũng nhớ đó", nhưng ngay đó liền tiểu cô nương :

“Nơi cổ quái như , a tỷ chắc cũng truyền tống .

Chỉ là tỷ rơi xuống chỗ ban nãy, nơi .”

 

 

Bởi lo lắng an nguy của a tỷ, A Chiêu lập tức gạt bỏ ý định trốn, ánh mắt kiên định:

“A tỷ giờ chắc chắn sợ hãi, cứu tỷ .”

 

 

“……”

 

 

A Chiêu bước lên mấy bước, dừng , đầu hỏi:

“Tiểu Bạch, ngươi và a tỷ thấy gì?”

 

 

Tiểu Bạch ngờ cô bé hỏi .

A Chiêu tiếp:

“Tay a tỷ lạnh, giống như thấy thứ gì đáng sợ.

Ta rõ đó là thứ gì thì mới dọa sợ.”

 

 

Nghe cũng lý.

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ đem chuyện nãy thấy kể .

A Chiêu chấn kinh:

“Ai g.i.ế.c nhiều tiểu hài tử như thế?”

 

 

“Không .”

Tiểu Bạch suy đoán:

“Ngươi cũng truyền , khả năng lớn mục tiêu chính là ngươi.”

 

 

A Chiêu lập tức nhớ đến nụ mang vài phần khác lạ của a tỷ, khẽ :

“Vậy a tỷ chẳng định rời khỏi đây ?”

 

 

Tiểu Bạch cô bé:

“Có lẽ .”

 

 

A Chiêu mím môi:

“Là lo kẻ còn hạ thủ với ?”

 

 

“Ừm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-228-nguoi-tim-chet.html.]

Tiểu Bạch dùng móng vuốt cào nhẹ nền đất:

“Nơi tám chín phần liên quan đến Nam Cung gia.”

 

 

A Chiêu đầu nó.

Tiểu Bạch hỏi:

“Ngươi còn nhớ lời tên tử Nam Cung gia ở Bách Hoa trấn ?”

 

 

A Chiêu:

“Câu nào?”

 

 

“Nam Cung gia ban cho tân tử cùng nhân của họ linh thạch cùng đan dược.”

 

 

A Chiêu: “Có vấn đề ?”

 

 

“Có. Cho quá nhiều.”

Tiểu Bạch chậm rãi

“Thảo nào  cho nhiều như , thì là tiền mua mạng.

Cũng chẳng trách hai tên tử Nam Cung gia dám nuốt riêng linh thạch cùng đan dược của tân tử.”

Tân tử bái nhập Nam Cung gia, bao lâu chết, nhiều linh thạch đan dược cũng vô dụng.

 

 

“Thảo nào lão ác nhân tay g.i.ế.c họ.”

A Chiêu cũng thông suốt:

“Là vì sợ họ tiết lộ chân tướng?”

 

 

“Rất khả năng.”

 

 

“Nơi nguy hiểm.”

A Chiêu kết luận, đó thở dài:

“A tỷ thật là, thể tự mạo hiểm.

Tiểu Bạch, mau, chúng tìm a tỷ.”

 

 

Tiểu cô nương nóng lòng vội vàng , bước chân mang theo vài phần gấp gáp, Tiểu Bạch chỉ đành theo .

Một một thú, rẽ trái rẽ , trong thông đạo ngầm dày đặc chằng chịt.

A Chiêu nhỏ giọng oán thầm với Tiểu Bạch:

“Sao nơi bọn dựng lên đều nhiều lối rẽ thế ?”

 

 

“Có lẽ để tiện cho chúng bỏ trốn.”

Tiểu Bạch đáp.

 

 

A Chiêu phồng má:

“Ta tuyệt đối để bọn chạy thoát.”

 

 

“Khoan.”

Tiểu Bạch ngăn cô bé , cái mũi khẽ ngửi ngửi. 

“Phía , nhiều.”

 

 

A Chiêu nắm chặt kiếm, đôi mắt trong suốt mang theo vài phần khẩn trương:

“Là bọn ?”

 

 

Tiểu Bạch ngửi kỹ:

“Không giống, mùi lẫn sợ hãi cùng run rẩy.”

 

 

Hai mắt đối diện, A Chiêu lập tức niệm ẩn quyết cho và Tiểu Bạch, lặng lẽ áp sát phía .

Phía ánh sáng mờ nhạt, cùng tiếng trò chuyện.

 

“Lớn! Chắc chắn là lớn, mở!… khốn, nhỏ nữa .”

 

“Bớt lải nhải, linh thạch đưa đây.”

 

 

A Chiêu cùng Tiểu Bạch cẩn trọng thò đầu , liền thấy hai kẻ mặc lam y quanh bàn bát tiên, tay áo xắn cao, quần áo xộc xệch, mắt chăm chăm mấy viên xúc xắc bàn.

 

 

Ánh mắt A Chiêu lướt qua hai tên , lập tức rơi xuống bên cạnh: Một nhà lao bằng sắt.

Trong đó co rúm năm sáu tiểu hài tử, mấy đứa đôi mắt trống rỗng, ngơ ngác cảnh mặt.

 

 

A Chiêu siết chặt nắm tay.

Quả nhiên là bọn chuyên bắt cóc trẻ con!

Cô bé từ túi trữ vật lấy một gói mê dược do Minh sư bá cải tiến, nhẹ nhàng thổi về phía hai kẻ đang gieo xúc xắc .

 

 

“Phù~”

Làn bụi trắng lặng lẽ rơi xuống hai tên canh giữ.

 

 

“Oáp…”

Một tên ngáp dài.

 

 

Tên dụi mắt:

“Sao… buồn ngủ thế …”

 

 

“Bịch, bịch.”

Hai ngã gục.

 

 

Cẩn thận, A Chiêu vẫn vội động thủ.

Cô bé âm thầm lắng hồi lâu, xác định tiếng thở đều đặn, mới lấy hai sợi Trói Tiên thừng, niệm pháp quyết khiến chúng quấn chặt hai tên , trói như kén tằm.

Làm xong, cô bé mới bước , nhưng vẫn giải ẩn quyết.

 

 

A Chiêu hai kẻ hôn mê, còn dùng chân đá đá, đó sang mấy đứa trẻ trong ngục, lúng túng hỏi Tiểu Bạch:

“Làm bây giờ?”

 

 

Một cô bé thể bảo hộ nhiều đứa trẻ như , cũng đường .

 

 

“Cứ để chúng ở đây , tuy là lao ngục nhưng tương đối an .

Đợi ngươi đánh bại bọn ác nhân cũng muộn.”

Tiểu Bạch khuyên.

 

 

A Chiêu xong, thấy lý.

Cô bé mấy đứa trẻ gầy gò, nghĩ nghĩ lấy từ túi trữ vật ít bánh ngọt ném trong.

 

 

Những đứa trẻ ánh mắt trống rỗng, thấy mấy gói bánh giấy dầu từ hư rơi xuống, thêm vài gói nữa, thế nhưng chẳng ai động đậy.

 

 

A Chiêu mím môi.

Tiểu Bạch nhắc:

“Đem hai tên nhốt phòng giam khác .

Nơi trận pháp, giam chúng giữ nhân chứng.”

 

 

A Chiêu theo.

Khi tiểu cô nương đang khiêng thì, ở một nơi khác...

Tô Vi Nguyệt bước một động quật rộng lớn, chính giữa một tế đàn cao cao sừng sững.

Loading...