A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 227: Truyền tống trận thất hiệu, A Chiêu không được truyền đi
Cập nhật lúc: 2025-09-23 22:52:16
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Chiêu cố gắng gỡ bàn tay lạnh lẽo đang che mắt của Tô Vi Nguyệt .
Lúc đầu, cô bé vẫn hiểu, vì đôi khi a nương, a cha che mắt , cho cô bé .
Sau Tiểu Bạch mới cho cô bé , những cảnh tượng quá mức m.á.u me, thích hợp cho trẻ nhỏ.
Người lớn sợ cô bé gặp ác mộng ngủ nên mới che mắt cô bé .
mà…
A Chiêu khẽ hít mũi, cô bé ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Tiểu cô nương phát hiện bàn tay của Tô Vi Nguyệt lạnh, cả cũng cứng ngắc, liền đưa bàn tay nhỏ bé của khẽ nắm lấy:
“A tỷ?”
Bàn tay trẻ con còn non mềm nhưng vết chai mỏng, ấm áp truyền sang khiến Tô Vi Nguyệt khựng , dần lấy tinh thần.
Nàng hít sâu một , về phía :
“Ta , đừng lo.”
Trước mắt nàng là một căn phòng âm u, vách tường khảm vài viên minh châu phát ánh sáng yếu ớt.
Ngoài mấy viên ngọc sáng , tường còn treo đầy đủ loại hình cụ.
Hình cụ bằng huyền thiết, cả tường lẫn đất đều loang lổ những vết nâu sẫm, là màu của m.á.u khô.
Bên cạnh còn rải rác xương cốt .
"Tách tách!"
Trên một hình cụ m.á.u tươi còn kịp khô nhỏ xuống.
"Chít!"
Tiếng chuột kêu Tô Vi Nguyệt về phía góc tường, nơi chất một đống xương trắng hếu…
Ánh mắt nàng trầm xuống, nàng cúi đầu khẽ với A Chiêu:
“Muội , rời một lát, nhắm mắt , đừng mở , ?”
A Chiêu khựng , khẽ gật đầu:
“Được.”
Tô Vi Nguyệt buông tay, nhanh chóng bước đến bên đống xương , khom cẩn thận xem xét vài cái đầu lâu tròn trịa.
Đầu lâu lớn, trán đầy đặn, hốc mắt đen ngòm như đang chằm chằm nàng.
Tô Vi Nguyệt thấy lạnh buốt trong lòng, kỹ khắp nơi, xác nhận: Tất cả đều là xương cốt trẻ con.
Nàng siết chặt bàn tay, xoay , ôm lấy A Chiêu vẫn nhắm mắt, nhanh chóng rời .
A Chiêu nghiêng đầu hỏi:
“A tỷ?”
“Ta đây, đừng sợ.”
Giọng Tô Vi Nguyệt run lên.
A Chiêu ôm lấy cổ nàng:
“Được, sợ, a tỷ cũng đừng sợ.”
Tô Vi Nguyệt ôm về nơi truyền tống rơi xuống.
"Xoẹt!"
A Chiêu thấy tiếng vải xé rách:
“A tỷ, thể mở mắt ?”
Tô Vi Nguyệt ngẩn , mới nhớ vẫn bảo mở mắt:
“Có thể .”
A Chiêu mở mắt liền thấy a tỷ đang cắn ngón tay, dùng m.á.u vẽ phù lên mảnh vải xé.
Linh lực hội tụ trong đầu ngón tay, m.á.u đỏ loang vải, nét bút dứt khoát, chỉ trong chốc lát phù thành.
Tô Vi Nguyệt phù bằng ánh mắt nghiêm túc, gật đầu:
“Thành công .”
Trong thời gian giam giữ, nàng học cách dẫn động thiên địa linh lực để họa phù, mức độ nắm giữ linh lực càng tinh chuẩn.
“Muội , cầm lấy.”
Nàng đưa phù còn vương m.á.u cho A Chiêu.
A Chiêu cúi đầu , trong mắt mang theo lo lắng:
“A tỷ…”
“Không , nơi tiện ở lâu, chúng dùng phù truyền tống thôi.”
Nói xong, Tô Vi Nguyệt xé một góc áo, tiếp tục cắn ngón tay họa phù.
Chẳng bao lâu,phù thứ hai cũng xong.
“Thời gian gấp, đây là phù truyền tống cự ly ngắn, ngẫu nhiên đưa ngoài ba mươi dặm.
Muội , lập tức phát lôi tín cho a cha, tìm nơi ẩn nấp đợi a cha đến đón, ?”
“Thế còn a tỷ?”
“Dĩ nhiên cũng trốn, cũng phát lôi tín cho a cha.
Để a cha đến tìm , mới đến đón .”
Nghe , A Chiêu an tâm:
“Được, đúng , để a cha đến đón chúng .”
Một bên, Tiểu Bạch cảnh đó, lòng khẽ tặc lưỡi.
Nói dối trẻ con mà chớp mắt.
Tô Vi Nguyệt A Chiêu:
“Muội , theo .”
A Chiêu gật đầu:
“Được~ mà…
A tỷ ngoài nhớ trốn kỹ, đợi và a cha đến tìm .”
“Được.”
A Chiêu dồn linh lực phù, phù bùng sáng, bao trùm cô bé cùng Tiểu Bạch.
Trong ánh kim quang, cô bé thấy a tỷ dịu dàng:
“Cẩn thận.”
Lòng A Chiêu dâng lên dự cảm chẳng lành, cô bé mở miệng gì đó...
"Vút!"
Ánh sáng tan , ảnh cô bé biến mất trong tầm mắt Tô Vi Nguyệt.
Tô Vi Nguyệt dậy, phủi bụi áo, cất phù còn , thì thầm:
“Không liều, chỉ cần lấy chứng cứ là rời .”
Nếu nàng bỏ ngay thể khiến đối phương hủy chứng cứ.
Phải bằng chứng thì mới đánh trúng bảy tấc, một đòn trí mạng.
Huống hồ Nam Cung Thụy phí tâm cơ đưa hai tỷ , mục tiêu tất nhiên là A Chiêu.
Giờ , nàng yên tâm hơn.
Nghĩ , nàng bấm quyết ẩn , lặng lẽ căn phòng đầy m.á.u tanh.
Trong lúc nàng tìm cách thu thập chứng cứ, bên A Chiêu...
Lần thứ hai truyền tống, A Chiêu vẫn cảm thấy mất trọng lực.
"Vù!"
Cô bé và Tiểu Bạch xuất hiện giữa trung.
A Chiêu nhanh chóng xoay , đáp xuống đất vững vàng.
"Ùm!"
Sau lưng vang tiếng nặng rơi xuống nước.
Cô bé giật , ngoảnh , trong ánh trăng mờ ảo, thấy trong hồ nước một bóng trắng quen thuộc đang vùng vẫy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-227-truyen-tong-tran-that-hieu-a-chieu-khong-duoc-truyen-di.html.]
A Chiêu: …
“Tiểu Bạch!”
Cô bé vội bước vài bước, linh lực tụ chân, nhảy xuống, tóm gáy con vật trắng kéo lên bờ.
"Ào!"
A Chiêu lôi Tiểu Bạch lên, trở đất liền.
“Khụ khụ!”
Tiểu Bạch ướt nhẹp, oán giận chửi:
“Đáng chết…”
A Chiêu nhanh tay bịt miệng nó:
“Suỵt!”
Cô bé ngẩng đầu quanh, nơi giả sơn, hồ cá, cầu nhỏ, đình viện, xa xa còn thấy nhiều kiến trúc.
“Ta sắp điên mất!”
Một giọng bực bội vang lên xa.
A Chiêu giật , kéo Tiểu Bạch trốn động đá giả sơn.
“Bình tĩnh nào.”
Một giọng non nớt đáp .
A Chiêu quen.
“Tiểu thư, tức giận ?
Danh nghĩa là hỗ trợ quản lý thư viện, ai chẳng hai năm nay đều là điều hành.
Tại bây giờ đuổi ?”
Giọng điệu đầy bất bình.
“Đường ca cân nhắc riêng.”
Nam Cung Ngọc Long cầu, cúi đầu bóng trăng trong hồ.
“Ta tin quyết định của .”
“Tiểu thư!”
“Tri Thư, đừng nữa, bằng đường ca.”
“Người ở chỗ nào mà bằng?
Người gọi là Kỳ Lân tử, nhưng trong mắt , tiểu thư là phượng hoàng!”
Nam Cung Ngọc Long bật .
“Phượng hoàng dễ dàng như .”
“Người lợi hại hơn phượng hoàng!
Trong mắt , tiểu thư là thiên hạ nhất!”
“Không, thế gian còn nhiều lợi hại hơn, kém xa.”
“Không , bọn họ chỉ lớn tuổi hơn thôi.
Sau tiểu thư nhất định cũng danh chấn tứ hải.”
Nam Cung Ngọc Long khẽ nhắc nhở:
“Muội quên tiểu cô nương Kiếm Tông ?”
“Ừm… trừ nhi nữ Dương Thần Thiên Tôn thôi, cô bé vốn tính là thường, so .”
Nam Cung Ngọc Long bật :
“Ngươi .”
Trong động đá, Tiểu Bạch liếc A Chiêu, vẻ trêu chọc:
“Ngươi nổi danh lắm đó.”
A Chiêu ưỡn ngực, đắc ý, cô bé lợi hại thế mà.
Hai chủ tớ cầu rời .
A Chiêu ôm Tiểu Bạch, ló đầu quanh, hỏi:
“Đây là ?”
“Ngươi cái gì cũng hỏi bản tọa ?”
Tiểu Bạch trừng cô bé.
“Ngươi chẳng bảo cái gì cũng ?”
“… Bản tọa . chắc vẫn gần nơi ban nãy thôi.”
“Tại ?”
“Vì từ lúc truyền tống nơi đó, bản tọa cảm giác trói buộc, thấu đường .
Giờ cũng .”
“ chẳng chúng truyền ?”
“Có lẽ phù của tỷ ngươi hiệu quả cao, nên mới đến đây.”
“A tỷ lợi hại, tin a tỷ!”
“Thế tại chúng ở đây?”
“Chuyện …”
A Chiêu nó từ đầu đến chân, do dự :
“Có khi là do ngươi quá nặng, nên truyền tống trận kéo nổi chúng .”
“Bản tọa nặng chỗ nào hả?”
A Chiêu định thêm, thì lông tơ dựng .
Cô bé vung tay hất Tiểu Bạch sang một bên, tự lăn mấy vòng tránh đòn tập kích bất ngờ.
A Chiêu bật dậy, rút kiếm cảnh giác đến.
Người lạnh:
“Tiểu thư sai, quả nhiên chuột chui .”
Đối phương ngược sáng, cô bé thấy rõ diện mạo, chỉ cảm nhận sát khí dày đặc:
“Lũ đáng chết! Tiểu thư nhà còn nhỏ, các ngươi còn dám theo dõi nàng…”
“Tri Thư, dừng tay!”
Bên ngoài, Nam Cung Ngọc Long nhờ ánh trăng thấy rõ A Chiêu, liền lao .
"Bịch!"
Tiểu Bạch lăn vài vòng, đập vách tường.
"Rắc!"
Tiểu Bạch: …
Âm thanh gì ?
"Rầm!"
Mặt đất rung chuyển.
Ngay đó, nền đất chân A Chiêu sụp xuống, mất trọng lực, cả rơi thẳng.
"Ào!"
Trong động đá giả sơn, ba một thú đồng loạt rơi xuống đại động xuất hiện bất ngờ.
"Rầm!"
Động đá khép , bề ngoài vẫn y như từng chuyện gì xảy .