A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 222: Tin tức của a tỷ
Cập nhật lúc: 2025-09-23 09:28:37
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi A Chiêu cùng đoàn tiến Lạc Hà thành, hề che giấu phận của .
Bởi , tin tức “nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn đến Lạc Hà thành” liền giống như mọc cánh.
Nhanh chóng truyền đến tai những kẻ hữu tâm.
Chưa đợi A Chiêu cùng tìm chỗ dừng chân, cung kính xuất hiện mặt cô bé:
“Đệ tử Nam Cung gia, Lạc Tử Trọng, bái kiến A Chiêu tiểu tiền bối.”
A Chiêu nam tử áo lam đột nhiên xuất hiện, mày mắt mang theo vài phần cảnh giác:
“Có việc gì?”
Lạc Tử Trọng nhận lệnh của Nam Cung phu nhân, mời A Chiêu đến Nam Cung gia nghỉ ngơi.
Nam Cung gia tiền viện chuyên dùng để chiêu đãi khách nhân, vị trí , ánh sáng đầy đủ, thanh tĩnh mà quấy rầy.
Nghe xong những chỗ , A Chiêu vốn cự tuyệt, nhưng Tiểu Bạch lên tiếng:
“Được, dẫn đường .”
Lạc Tử Trọng giọng bất chợt vang lên thì khẽ sững .
Chỉ thấy tiểu cô nương cúi đầu linh thú trong ngực, hỏi:
“Thật sự ?”
Linh thú rõ tên:
“Đi .”
A Chiêu thấy cũng nghĩ nhiều.
Tuy Tiểu Bạch lười, đôi khi còn chút đáng tin, nhưng nó sẽ chuyện vô ích.
Thế là, A Chiêu cùng đoàn theo Lạc Tử Trọng đến Nam Cung gia.
Đến nơi ở mà Nam Cung gia an bài cho A Chiêu cùng .
Gương mặt vốn luôn lạnh băng của Lục Dao Phong cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
A Chiêu qua một lượt, cảm thấy , cô bé cũng khá thích nơi .
Chỉ là, với phận trưởng bối, cô bé sẽ dễ dàng biểu lộ tâm tư của .
Tiểu cô nương nghiêm túc giữ gương mặt lạnh lùng.
Lạc Tử Trọng vẫn ngầm quan sát thần sắc của tiểu cô nương.
Thấy cô bé tuổi còn nhỏ mà trấn định như thế, trong lòng khỏi cảm thán:
Quả nhiên hổ là nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn, phong thái đạm nhiên thường thể so bì.
“Đây là Thu Ý điện.”
Lạc Tử Trọng giới thiệu cung điện tráng lệ mắt.
, là cung điện.
Ngói lợp mái dùng loại lưu ly thượng đẳng phát ánh sáng thất thải, cột trụ chạm khắc từ ngọc thạch, đường lát bích ngọc xanh, điểm xuyết vàng thạch cùng bảo thạch.
Trước điện hồ cá, nước chảy róc rách, bên trong là những con cá vảy sáng rực rỡ bơi lượn.
Ngoài còn trồng vô kỳ hoa dị thảo quý giá.
“Đây là nơi Nam Cung gia chuyên dùng để chiêu đãi khách nhân tôn quý.”
Lạc Tử Trọng tiếp lời.
A Chiêu cố gắng dời ánh mắt khỏi những viên bảo thạch lấp lánh .
Thật sáng, thật !
Lạc Tử Trọng dẫn một vòng, còn sắp xếp thị tùng đến hầu hạ.
A Chiêu và Lục Dao Phong cự tuyệt, kiếm tu vốn quen chuyện .
Hắn cũng ép, chỉ bảo nghỉ ngơi cho rời .
Đợi ảnh Lạc Tử Trọng biến mất, đám vẫn động.
Qua một lát...
Tạ Nhất Cẩn “vèo” một tiếng chạy đến bên cột bạch ngọc, đầy mặt hâm mộ:
“Đây là Nguyệt Ngọc, ít nhất trăm năm mới thành, chỉ sinh ở chốn núi sâu linh khí sung túc, chuyên hấp thu tinh hoa nguyệt hoa, khiến tâm thần an tĩnh, thật là vật hiếm .
Nam Cung gia đúng là hào phóng.”
Hoa Dạ Ánh xổm bên hồ cá, mặt đầy khó tin:
“Đây là Thất Thải Lý!”
Trong tu chân giới, cá chép linh ít, nhưng Thất Thải Lý cực hiếm.
Không chỉ dáng vẻ mỹ lệ, mà còn là linh ngư khó cầu, giá trị xa xỉ, tiền cũng khó mua.
Nguyệt Tri Phù ngẩng mái ngói lưu ly thất thải cảm khái:
“Phải bao nhiêu công tượng mới thể dựng cung điện thế .”
Cuối cùng, chỉ rút một kết luận:
Nam Cung gia quá giàu. Thật ghen tị!
Lục Dao Phong đảo mắt quanh:
“Chính điện để tiểu sư thúc tổ ở, còn các ngươi tự chọn.”
“Được~”
Nguyệt Tri Phù cùng hưng phấn đáp lời.
Từ nhỏ đến lớn, bọn họ từng ở nơi như .
Ban đầu còn đánh một trận để phân cao thấp, quyết định thứ tự chọn phòng, nhưng ánh mắt băng lãnh của Lục Dao Phong, bọn họ lập tức đổi cách, oẳn tù tì.
Rất nhanh, nơi ở phân xong.
Vừa bước , lập tức tiếng kinh hô truyền :
“Gối bằng Hàn Ngọc nghìn năm?”
“Màn trướng dệt từ Sa giao nhân?”
“Nhiều Dạ Minh Châu quá!”
A Chiêu: ……
Lục Dao Phong: ……
Lục Dao Phong thoáng chú ý đến vẻ kinh ngạc mặt tiểu cô nương, liền nhẹ ho khan hai tiếng, cứu vớt hình tượng của đám sư sư :
“Trẻ con cả, từng thấy vật quý, xin tiểu sư thúc tổ chớ trách.”
“Ta hiểu.”
A Chiêu chắp tay ngực, nghiêm túc :
“Ta sẽ trách bọn họ.”
Lục Dao Phong mới chợt bừng tỉnh.
Tiểu sư thúc tổ mới chỉ mới hơn bốn tuổi……
A Chiêu để ý đến nét khác thường của , chỉ bảo nghỉ ngơi, bèn bế Tiểu Bạch chính điện.
“Cộp” một tiếng đóng cửa .
“Này, Tiểu Bạch, vì ngươi ở nơi ?”
A Chiêu vội hỏi.
“Nơi manh mối về mà ngươi tìm.”
Tiểu Bạch bày dáng vẻ cao thâm.
A Chiêu chớp mắt:
“Ngươi trực tiếp là tin tức của a tỷ thì .”
Nói cái gì mà ‘ tìm’ chứ?
Tiểu Bạch liếc cô bé:
“Thiên cơ bất khả lộ.”
A Chiêu:
“…Thôi .”
Cô bé bất đắc dĩ ôm nó:
“Vậy giờ chúng tìm a tỷ .”
Nam Cung gia, một tiểu viện thanh nhã yên tĩnh.
Có quỳ Nam Cung Thụy:
“Thiếu chủ, phu nhân mời đoàn Kiếm Tông ở tại Thu Ý điện.”
“Dương Thần Thiên Tôn sủng ái ái nữ, thiên hạ đều , mẫu an bài hợp tình hợp lý.”
Ánh mắt Nam Cung Thụy từng rời khỏi trang sách.
Người do dự:
“Nếu để đám Kiếm Tông phát hiện chuyện thì…”
“Nam Cung gia canh phòng nghiêm ngặt, của Kiếm Tông sẽ phát hiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-222-tin-tuc-cua-a-ty.html.]
“Vậy bên Tô tiên tử…”
Nam Cung Thụy trầm mặc, đặt sách xuống, ngón tay khẽ gõ mặt bàn .
Hồi lâu mới nhẹ giọng:
“Để phòng vạn nhất, hãy thu hồi bộ Lưu Ảnh Thạch khắc dung mạo nàng, đồng thời tiếp tục tìm nữ tặc.”
Hắn chính diện xung đột với Kiếm Tông.
Nếu để họ cái gọi là “nữ tặc” mà Nam Cung gia đang truy tìm chính là Tô Vi Nguyệt, thì hậu quả khó lường.
Tô Vi Nguyệt xếp bằng giường, một tay vân vê chiếc Khốn Linh Tỏa tinh xảo khóa nơi cổ tay.
Mày mắt mang theo vài phần phiền não.
Cái thứ phức tạp thế?
Nàng chằm chằm cổ tay , ánh mắt lóe tia suy tư:
Hay là c.h.ặ.t t.a.y ?
Trước tiên chặt đứt để gỡ Khốn Linh Tỏa, tìm y tu nối tay…
Tô Vi Nguyệt lắc đầu, gạt bỏ ý niệm .
Bàn tay còn dùng để luyện khí, họa phù lục, thể chặt bỏ.
Khẽ tặc lưỡi, nàng thầm mắng:
Nam Cung Thụy quả nhiên tâm cơ đa đoan.
Nếu cái khóa đeo nơi cổ tay mà ở cổ chân, nàng sớm c.h.ặ.t c.h.â.n thoát .
“Két.”
Cửa phòng chặt chẽ đẩy .
Tô Hoán bước , liếc mắt liền thấy Tô Vi Nguyệt đang nửa giường ngáp dài.
Thấy nàng lười nhác như , vốn là nghiêm khắc với bản , lông mày Tô Hoán nhíu :
“Sao ngươi ngày nào cũng biếng nhác thế?”
Tô Vi Nguyệt liếc :
“Ta nhị ca ngươi giam ở đây, thể gì?”
“Cũng là nhị ca ngươi.”
Tô Hoán đáp.
Tô Vi Nguyệt nhướng mày:
“Ta ngu xuẩn như .”
Tô Hoán: ……
“Cho dù giam giữ, cũng nên chăm chỉ tu hành mới .”
Tô Vi Nguyệt nghiến răng, thầm nghĩ:
Ngươi cho rằng ?
Chỉ cần nghĩ đến việc bản thể tu luyện, thể mạnh lên, lòng liền đau nhói.
Nàng còn một cuộc các cược với Đông Phương Mặc:
Lần gặp , kẻ nào tu vi cao hơn, kẻ đó đại ca.
Nếu cứ mãi thể tu hành, nàng gọi một tiếng “a ”.
Nghĩ thôi thấy khó chịu.
Không .
Nửa giường, Tô Vi Nguyệt bỗng nhiên bật dậy, với Tô Hoán:
“Ngươi cũng lý, thể bỏ bê tu hành.”
Tô Hoán ngờ nàng dễ khuyên , sững sờ, nhất thời gì.
Chưa kịp mở miệng thì Tô Vi Nguyệt tiếp lời:
“Cho chút tài nguyên vẽ phù .”
Tô Hoán im lặng một thoáng:
“Ta là kiếm tu, mấy thứ đó.”
“Ừm… giúp mua chút?
Yên tâm, sẽ trả linh thạch cho ngươi.”
Tô Hoán trừng mắt:
“Không cần.”
Nói xong, liền xoay bỏ , để Tô Vi Nguyệt mờ mịt, lẩm bẩm:
“Đứa nhỏ thế? Tính khí thật khó chịu.”
A Chiêu dẫn Tiểu Bạch cùng ba Nguyệt Tri Phù ngoài dạo.
Tiểu Bạch ngẩng đầu trời, đảo mắt bốn phía, giơ vuốt chỉ:
“Bên .”
A Chiêu tinh thần chấn động:
“Có manh mối?”
“Không, bản tọa ngửi thấy mùi thức ăn.”
A Chiêu:
“…Ngươi chẳng hứa cùng tìm a tỷ ?”
“Chuyện mà, khi thời cơ đến, ngươi sẽ gặp nàng thôi.”
“Thật chứ? Ta lo cho a tỷ, giờ tỷ cơm ăn , thương …”
A Chiêu đầy lo lắng.
Khóe miệng Tiểu Bạch co giật.
Người tu hành, mấy bữa ăn cũng chẳng .
lúc , A Chiêu cảm nhận một ánh mắt khác thường rơi lên .
Cô bé đầu, liền đối diện ánh phức tạp của một thiếu niên.
Cô bé thoạt tiên thấy quen quen, nghiêng đầu nghĩ ngợi, nhanh nhớ là ai:
“Kẻ g.i.ế.c a tỷ.”
Lời khiến ba Tạ Nhất Cẩn phía lập tức cảnh giác, tay đặt lên chuôi kiếm.
Ánh mắt thiện chằm chằm Tô Hoán.
A Chiêu vốn cố ý hạ thấp giọng, nên Tô Hoán rõ rành rành:
“Ta g.i.ế.c nàng, chỉ là dạy dỗ một phen.”
“Người .”
A Chiêu bĩu môi.
Tô Hoán: ……
Hắn tức đến n.g.ự.c phập phồng, tiểu nha đầu nhỏ bé , lòng ngừng tự nhủ:
Không cần so đo với trẻ con, cần so đo với trẻ con.
“Bất quá, gặp tức là duyên phận.”
A Chiêu , đôi mắt như mực cong thành vầng trăng non.
“Đạo hữu, ngươi đúng ?”
Tô Hoán: ???
Tiểu cô nương , thái độ đổi nhanh ?
“Ta hỏi thăm ngươi một chuyện.”
A Chiêu mỉm .
Tô Hoán: ……
“Ngươi từng gặp a tỷ của ?
Chính là từng đánh với ngươi, cùng giam đại lao Thiên Hải thành với ngươi .”
“Gặp qua.”
Tô Hoán đáp.
“Nếu ngươi từng gặp a tỷ của , báo cho một tiếng, chúng trao đổi truyền âm thạch…
Ấy? Ngươi gặp ?!”
A Chiêu nửa câu mới kịp phản ứng, ba bước hóa hai bước chạy đến mặt Tô Hoán, đôi mắt sáng lấp lánh:
“Ngươi gặp a tỷ của ở ?”
Tô Hoán quen, lùi mấy bước, chau mày:
“Đi theo .”