A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 212: A Chiêu bị người đẩy xuống nước
Cập nhật lúc: 2025-09-23 03:45:17
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong giới tu chân, ngoại trừ tử các đại tông môn đại thế gia, những môn phái nhỏ khác đều mấy dễ dàng.
Đặc biệt là tán tu, loại tài nguyên đều tự tranh giành, thậm chí là cướp đoạt.
Đệ tử Nam Cung gia ngờ Tạ Nhất Cẩn như , lập tức tức giận:
“Ai thèm chút tiền thưởng đó chứ.”
Tạ Nhất Cẩn:
“Các ngươi sớm , muộn , bây giờ nhảy , còn đuổi bọn .
Bảo thèm tiền thưởng thì ai tin?”
Vốn dĩ gây chuyện, tên tán tu độc nhãn sắc mặt trở nên âm trầm hai tên tử Nam Cung gia .
Đệ tử Nam Cung gia khẽ khẩy:
“Một đám nghèo kiết xác.”
Hắn lấy từ trong túi trữ vật một túi linh thạch căng phồng, vung về phía bọn họ.
Linh thạch sáng lấp lánh rơi từ trời xuống.
Tạ Nhất Cẩn đưa tay bắt một viên, cúi đầu , là trung phẩm linh thạch, tay vô cùng hào phóng.
Tạ Nhất Cẩn và Nguyệt Tri Phù lặng lẽ liếc mắt , trong lòng đều cảm thấy điều kỳ quái.
Những khác cũng phát hiện đây là trung phẩm linh thạch, liền lao đến tranh cướp điên cuồng.
Đệ tử Nam Cung gia thấy liền ha hả, với đám cướp linh thạch:
“Lấy linh thạch thì cút .”
Số linh thạch còn nhiều hơn cả tiền thưởng của Đạo Minh.
Rất nhiều lấy linh thạch liền mau chóng rời .
Bên tai Tạ Nhất Cẩn vang lên một tiếng truyền âm:
“Nam Cung gia thứ mà những tiểu tu sĩ chúng thể đắc tội.
Mau thôi, đừng vì liên quan mà gây thù với Nam Cung gia.”
Sắc mặt Tạ Nhất Cẩn đổi, nhưng ánh mắt thoáng liếc vài rời .
Giọng cố ý ép thấp, dường như che giấu giọng thật.
Tạ Nhất Cẩn thấy chút quen tai, nhưng nhất thời nhớ là ai.
Ngay lúc , thoáng thấy tên tu sĩ mặt khỉ đầu liếc một cái, đó nhanh chóng chạy mất.
Tạ Nhất Cẩn thầm cảm thán trong lòng: Quả nhiên thể chỉ qua bề ngoài.
Đệ tử Nam Cung gia thấy hiểu chuyện rời thì ý.
Khi ánh mắt rơi nhóm Trình Dữ liền trở nên lạnh lẽo:
“Cút mau, còn tiểu sư của ngươi, chúng sẽ để mắt đến.”
“Đa tạ hảo ý của đạo hữu, nhưng tiểu sư là đứa trẻ Cốc chủ Thiên Âm Cốc thương yêu nhất.
Nếu đạo hữu nhất quyết ngăn cản, lỡ như tiểu sư sơ suất gì, e rằng sẽ trực tiếp tìm đến Nam Cung gia tính sổ.”
Trình Dữ bình tĩnh .
“Ngươi dám uy h.i.ế.p bọn ?”
Đệ tử Nam Cung gia bất mãn:
“Ngươi cho rằng Nam Cung gia sẽ đặt một tiểu môn phái như Thiên Âm Cốc mắt ?”
Trình Dữ:
“Ta chỉ là lời thật, đạo hữu đừng nghĩ nhiều.”
Đệ tử Nam Cung gia:
“Ngươi…”
Nguyệt Tri Phù và Tạ Nhất Cẩn đều lên tiếng.
Hai họ, một là tiểu tử của Tông chủ Kiếm Tông, một là kẻ ăn dưa khắp nơi.
Cả hai đương nhiên hiểu rõ, Thiên Âm Cốc tuyệt đối là tiểu môn phái như lời Nam Cung gia .
Thiên Âm Cốc xem là tông môn cỡ trung thượng ở Hỗn Độn đại lục, môn hạ đều là âm tu, tử đông đảo.
Nếu đứa trẻ mà cốc chủ Thiên Âm cốc yêu thương nhất vì sự cản trở của tử Nam Cung gia mà xảy chuyện.
Hai tên nhất định sẽ Nam Cung gia đẩy gánh tội .
“Khó khuyên chết, tùy các ngươi .”
Tên tử Nam Cung gia hiển nhiên cũng đắc tội c.h.ế.t với Thiên Âm cốc, hất tay áo, lạnh nhạt .
Trình Dữ:
“Đa tạ đạo hữu.”
Đệ tử Nam Cung gia hừ lạnh, sang Tạ Nhất Cẩn và Nguyệt Tri Phù:
“Còn hai ngươi, cũng theo ?”
Tạ Nhất Cẩn ưỡn ngực:
“Ta và Trình đạo hữu gặp như tri kỷ, kết nghĩa .
Tiểu sư của , tự nhiên cũng là tiểu sư của .”
Đệ tử Nam Cung gia khẩy, thèm để ý:
“Chết thì đừng đến tìm chúng phiền toái.”
Nói xong, thu kiếm, “phịch” một tiếng nhảy xuống nước.
Trình Dữ mỉm cảm kích với Tạ Nhất Cẩn, cũng nhảy xuống theo.
“Bùm bùm” mấy tiếng vang lên.
Mặt nước hồ tung lên vài bông sóng dần trở nên yên ả.
Mấy tử Thiên Âm cốc ở bên hồ chút lo lắng:
“Đại sư bọn họ liệu xảy chuyện gì ?”
Hai tử Nam Cung gia trông chẳng dễ đối phó chút nào.
“Yên tâm, đại sư nhất định .
Huống hồ còn Tạ đạo hữu và Nguyệt đạo hữu ở đó.”
Một khác lạc quan đáp.
Một tử thở dài:
“Tạ đạo hữu và Nguyệt đạo hữu tuy lòng, nhưng bọn họ hình như là tử môn phái nhỏ.
Ta sợ hai tên Nam Cung gia sẽ ghi hận, tìm cách báo thù.”
Người : …
Hắn ngữ khí phức tạp:
“Ngươi mà thấy mấy Tạ đạo hữu là tử môn phái nhỏ?
Cứ xem lời cử chỉ của họ, liền suất tầm thường.”
Tên chút khó hiểu:
“Có ? Lần còn thấy Tạ đạo hữu, Nguyệt đạo hữu và Hoa đạo hữu, ba vì nửa viên linh thạch mà đánh cơ mà.”
Đệ tử xuất tông môn chút nền tảng thì bộ dạng như thế.
“…”
“Ào!”
Tiếng nước vang lên.
A Chiêu cửa đợi trở về, đầu sang, thấy bên bờ sông nhô lên một cái đầu nhỏ.
A Chiêu đối diện với đôi mắt tròn xoe liền phấn khích:
“Là thủy miêu.”
Bạch Sơn Quân theo ánh mắt cô bé, thấy một con rái cá nổi mặt nước:
“Nhìn kỳ lạ thật.”
Thủy miêu đảo mắt quanh, gọi A Chiêu mấy tiếng.
A Chiêu chạy đến, cảm thấy nó chút quen mắt, hình như chính là con từng cho ăn.
Cô bé xổm xuống hỏi:
“Sao ngươi đến đây?
, hình như thấy một con thủy miêu còn to hơn cả ngươi, ngươi nó ở ?
Có thể đưa tìm nó ?”
Con thủy miêu trông giống thủy yêu , chúng quen .
Thủy miêu duỗi cái tay ngắn ngủn, đưa cho A Chiêu một vỏ trai.
Cô bé vô thức đón lấy.
Thấy cô bé nhận, thủy miêu lập tức lặn xuống, biến mất.
A Chiêu: “???”
Đi luôn ?
Bạch Sơn Quân ghé :
“Nó đưa cho ngươi cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-212-a-chieu-bi-nguoi-day-xuong-nuoc.html.]
A Chiêu cúi , thấy trong vỏ trai khắc một chữ xiêu vẹo: “Đi.”
“Đi? Đi ?”
Bạch Sơn Quân chút kinh ngạc.
A Chiêu hưng phấn:
“Con thủy miêu chắc chắn ngươi ở , chúng theo nó thôi.”
Bạch Sơn Quân , vui mừng:
“Thật ?”
“Chắc chắn , thì nó khắc chữ ‘Đi’ trong vỏ trai chứ?”
A Chiêu kiên định .
Bạch Sơn Quân:
“Vậy chúng ?”
A Chiêu:
“Không vội, gọi Tiểu Hoa đến , truyền tin cho Tiểu Tạ, Tri Phù một tiếng…”
Có lặng lẽ tiến đến gần hai tiểu cô nương đang bên bờ sông chuyện.
“Được, cũng , báo cho một tiếng…
Ai?”
A Chiêu giật thót, đầu .
Tên tu sĩ mặt khỉ má hóp lạnh lùng hai tiểu nha đầu:
“Hai đứa nhóc các ngươi còn ở đây, sợ thủy yêu bắt ?
Mau rời khỏi đây.”
Bạch Sơn Quân vốn ưa , định phản bác, nhưng A Chiêu kéo nhẹ áo cô bé, cô bé đành ngậm miệng.
“Đạo hữu, chẳng ngươi cùng Trình đạo hữu bắt thủy yêu ?
Sao ở đây?”
A Chiêu hỏi.
“Hà, đừng nhắc nữa.
Chúng còn xuống nước thì tử Nam Cung gia nhảy .
Họ nơi là địa bàn của họ, còn bắt chúng cút.”
Tu sĩ mặt khỉ thở dài.
A Chiêu:
“Thế là các ngươi cứ thế mà ?”
“Cũng hẳn, các ngươi xem, đây là linh thạch mà tử Nam Cung gia đưa.
Còn nhiều hơn cả tiền thưởng của Đạo Minh.”
Tu sĩ mặt khỉ lấy một túi nhỏ linh thạch, lắc lư mặt hai cô bé.
Linh thạch va chạm vang lên tiếng trong trẻo dễ .
“Vậy còn a ?”
Bạch Sơn Quân lo lắng.
“Cái các ngươi cứ yên tâm, Trình đạo hữu và Tạ đạo hữu đều ở .
Chắc là cùng tử Nam Cung gia tìm .”
Tu sĩ mặt khỉ .
Bạch Sơn Quân thở phào:
“Vậy thì .”
“Tạ đạo hữu và Nguyệt đạo hữu nghĩa khí, nhưng e bọn họ sẽ đắc tội Nam Cung gia.
A Chiêu tiểu hữu, các ngươi chỗ dựa nào ?
Ta khuyên ngươi nên mau liên hệ, kẻo đợi chuyện lắng xuống, các ngươi sẽ chẳng dễ chịu .”
Tu sĩ mặt khỉ A Chiêu.
A Chiêu nhớ ngoài giấu phận, chút chột đáp:
“Không… chỗ dựa, đợi việc xong, chúng sẽ bỏ , rời khỏi địa bàn Nam Cung gia là .”
Trong mắt Bạch Sơn Quân và tu sĩ mặt khỉ, dáng vẻ chính là thiếu khí thế.
Bạch Sơn Quân vỗ vai cô bé:
“Đừng sợ, các ngươi cũng xem như cuốn chuyện của Thiên Âm cốc, chúng sẽ bảo vệ ngươi.”
“… Đa tạ.”
A Chiêu càng thêm chột .
Cô bé nghĩ bụng, đợi chuyện kết thúc, nên phận thật cho Bạch Sơn Quân thì hơn.
“Các ngươi ăn kẹo ?”
Tu sĩ mặt khỉ bỗng hỏi.
Bạch Sơn Quân:
“Ngươi ăn ? Ta .”
A Chiêu:
“Đa tạ, ăn.”
Tu sĩ mặt khỉ: …
“Chúng còn việc, .”
A Chiêu .
Tu sĩ mặt khỉ cũng ép buộc:
“Được, các ngươi bận…
Ủa, là gì thế?”
A Chiêu và Bạch Sơn Quân theo ánh mắt sông, nhưng chẳng thấy gì.
Bất chợt, một lực mạnh mẽ đẩy A Chiêu ngã xuống sông.
“Ào!”
A Chiêu thấy tiếng hét thất thanh của Bạch Sơn Quân:
“A Chiêu!”
Nhờ mang theo Giao Nhân Châu, ngay khi rơi xuống nước, một tầng màng nước trong suốt bao phủ lấy cô bé.
Cô bé sặc nước.
Vừa định nổi lên thì vật gì đó nắm chặt cổ chân cô bé.
"Tách tách!"
Tạ Nhất Cẩn cùng trong đường hầm rỉ nước.
Hắn quanh:
“Không ngờ hồ nước huyền cơ, bên còn thông đạo.”
Nguyệt Tri Phù lặng lẽ tử Nam Cung gia phía , đáp.
Một tên tử Nam Cung gia cầm trong tay một pháp bảo hình lư hương, khói trắng bay về phía nào, bọn họ liền men theo hướng .
Tạ Nhất Cẩn âm thầm truyền âm:
“Thế nào?”
“Có vấn đề.”
Nguyệt Tri Phù đáp.
Bề ngoài là dùng pháp bảo lư hương chỉ đường.
thực chất bước chân bọn họ chẳng hề do dự, như thể qua ngàn vạn .
Lúc , tên tử Nam Cung gia đầu dừng :
“Đến .”
Trước mắt mở một hang động rộng lớn, ánh sáng lờ mờ, bên trong vang lên tiếng thút thít.
Trình Dữ nhanh chân bước đến:
“Tiểu sư !”
Bạch Sơn Huyền co rúm trong góc giọng đại sư , ngạc nhiên ngẩng đầu:
“Đại sư .”