A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 209: Giấc mộng của A Chiêu

Cập nhật lúc: 2025-09-22 09:40:30
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trình Dữ lời của Tạ Nhất Cẩn thì ngạc nhiên:

“Tạ đạo hữu, các mà còn quen Bạch Cốc chủ của Thần Nông Cốc ?”

 

 

Tạ Nhất Cẩn hề hề:

“Bọn thì quen, nhưng tiểu cô nãi nãi của thì quen một vị tiền bối quen với Bạch Cốc chủ.”

 

 

Trình Dữ gật đầu:

“Thì .”

 

 

Vì A Chiêu quan hệ khá với Bạch Sơn Quân, Trình Dữ và Tạ Nhất Cẩn từng vài trò chuyện để trao đổi tin tức.

Tạ Nhất Cẩn tuy bao giờ xuất từ môn phái nào.

qua lời và hành động của bọn họ, thể thấy lai lịch hề đơn giản.

Trình Dữ cũng ngờ bọn họ còn cách liên lạc với Bạch Cốc chủ của Thần Nông Cốc, quả nhiên phận bất phàm.

Bởi , sinh vài phần hảo cảm với đám Tạ Nhất Cẩn.

 

 

, bọn họ cũng mang theo một tiểu cô nương bên .

Trình Dữ đoán vị tiểu cô nãi nãi của Tạ đạo hữu chắc cũng giống như tiểu sư chịu lời của .

Nghe tin đồn về nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn liền bất phục mà chạy ngoài rèn luyện.

Thế nên, Trình Dữ cảm thấy và đám Tạ Nhất Cẩn chút đồng bệnh tương liên.

Lòng cũng sinh vài phần cận, rốt cuộc cả hai bên đều một đứa trẻ tràn đầy nhiệt huyết xông pha tu chân giới.

 

 

A Chiêu gửi cho Minh Triết và Nguy Bán Hạ, mỗi ba đạo lôi tín.

Sáu đạo lôi tín trong sự chú ý của mà ầm ầm lao .

A Chiêu buông tay xuống, cảm giác ánh mắt khác thường rơi lên .

Nghiêng đầu qua, liền chạm ánh mắt sáng rực của Bạch Sơn Quân.

A Chiêu: “Hửm?”

 

 

“A Chiêu , đó là lôi tín ?

Muội thật lợi hại!”

Bạch Sơn Quân nắm c.h.ặ.t t.a.y cô bé, trong mắt đầy vẻ sùng bái:

“Một mà phát sáu đạo luôn.”

 

 

A Chiêu chớp mắt:

“Cũng đến mức lợi hại như thế .”

 

 

“Là lợi hại đấy, lôi tín tiêu hao linh lực cực lớn, nhiều nhất cũng chỉ phát ba đạo.”

 

 

“Vậy ?”

A Chiêu ngạc nhiên.

 

 

.”

 

 

Trình Dữ trầm ngâm chằm chằm A Chiêu.

Vị tiểu tiền bối đang che giấu tu vi thật sự ?

 

 

Cả A Chiêu lẫn Bạch Sơn Quân đều ngủ suốt đêm.

Dù là tu sĩ, nhưng trẻ nhỏ vẫn cần nghỉ ngơi.

Thêm nữa, suốt một đêm mà chẳng thu hoạch gì, chuyện một lúc cả hai đều bắt đầu thấy buồn ngủ.

 

 

A Chiêu ngáp một cái, Nguyệt Tri Phù tiến lên bế cô bé dậy.

Cô bé vẫy tay chào Bạch Sơn Quân:

“Tạm biệt.”

Chẳng bao lâu , A Chiêu liền chìm sâu giấc ngủ.

 

 

Trong cơn mơ, cô bé ngủ mê man, bỗng ngửi thấy mùi tanh nồng của nước.

Bên tai vang lên tiếng dòng chảy ào ào, mơ hồ còn xen lẫn tiếng thút thít của trẻ con.

A Chiêu mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu.

Cô bé cố gắng thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở .

 

 

"Tí tách!"

Trước mắt là một hang động âm u, từng giọt nước từ đỉnh rơi xuống.

A Chiêu ôm lấy đầu, quanh bốn phía, phát hiện mấy đứa trẻ co ro run rẩy ở góc tường.

Cô bé ngẩn , lập tức nhận , đó chính là mấy đứa bé mất tích ở Bách Hoa trấn!

 

 

A Chiêu vội bước lên, nhưng “phịch” một tiếng, tầm đột nhiên chao đảo.

Cả giống như mất trọng lực mà ngã sầm xuống đất, phát tiếng động trầm nặng.

Bọn trẻ ở góc đồng loạt run lẩy bẩy.

 

 

A Chiêu chóng tay bò dậy, nhưng ngay đó cô bé sững sờ.

Trước mắt cô bé là bàn tay nhỏ bé của , mà là một cái vuốt màu xám đen.

Lông xù mềm mại, giữa các ngón còn màng, ngón vuốt ngắn mà nhọn…

 

 

A Chiêu: “???”

 

 

Còn kịp nghĩ rõ, ngoài hang truyền đến tiếng bước chân, kèm theo một giọng dữ tợn:

“Có chuyện gì ? Ồn ào cái gì?”

 

 

Từng cơn sợ hãi dâng lên từ đáy lòng.

Cô bé kịp ngẩng đầu rõ gương mặt của kẻ đến, thì mắt tối sầm.

 

 

“A Chiêu?”

Có ai đó đang gọi cô.

 

 

A Chiêu mở mắt , liền thấy cái móng mập mạp của Tiểu Bạch vung về phía .

Cô bé theo phản xạ né sang một bên.

 

 

“Bộp.”

Móng vuốt Tiểu Bạch rơi đúng lên gối nơi cô bé .

Nó nghiêng đầu, tiểu cô nương đang ngơ ngác:

“Tỉnh ?”

 

 

“Ngươi đánh gì?”

A Chiêu hỏi.

 

 

“Mặt ngươi muỗi.”

Tiểu Bạch thu vuốt về, nghiêm túc đáp.

 

 

A Chiêu chằm chằm nó:

“Thật ?”

 

 

Tiểu Bạch: “…”

Nó hỏi:

“Ngươi ngủ thế nào?”

 

 

“Cũng , chỉ là hình như mơ một giấc mơ kỳ lạ.”

A Chiêu nghiêng đầu, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc.

quên mất trong mơ .”

 

 

Khóe miệng Tiểu Bạch giật giật:

“Đã quên thì chứng tỏ nó quan trọng, cần nghĩ.”

Tên ma quỷ nào dám giở trò ngay mí mắt bản tọa, bản tọa nghiền c.h.ế.t nó!

 

 

A Chiêu nhíu mày:

“Không đúng, cảm giác giấc mơ quan trọng.”

 

 

Tiểu Bạch cô bé:

“Vậy ngươi từ từ nhớ ?”

 

 

“Được.”

A Chiêu gật đầu, bổ sung:

“Ngươi cũng giúp nhớ.”

 

 

Tiểu Bạch: “…”

“Ta giúp thế nào, rõ ràng là ngươi mơ chứ ?”

 

 

“Ta nhớ ở trong một cái hang ẩm ướt.”

A Chiêu tự lẩm bẩm nhớ .

 

 

Tiểu Bạch ngẫm nghĩ phân tích:

“Hang ẩm ướt? Có lẽ ở gần nước, hoặc nước.”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-209-giac-mong-cua-a-chieu.html.]

“Hình như còn tiếng ?”

 

 

“Khóc? Có thể là trẻ con lạc đường…”

Nói đến đây nó đột nhiên ngừng , cùng A Chiêu đối mắt.

 

 

A Chiêu bật dậy:

, là trẻ con !

Ta nhớ , mấy đứa trẻ, còn một kẻ hung dữ.”

Nói xong, cô bé nhanh nhẹn nhảy xuống giường, mang giày, lon ton chạy ngoài:

“Ta tìm Tiểu Tạ bọn họ!”

 

 

“Tiểu Tạ, Tiểu Hoa, Tri Phù~”

A Chiêu mở cửa gọi.

Nguyệt Tri Phù đang luyện kiếm, thấy liền thu kiếm đầu , thấy tiểu cô nương đáng yêu đang chạy đến.

 

 

“Tri Phù, Tri Phù, mơ thấy một giấc mơ!”

Nguyệt Tri Phù cảm thấy tiểu cô nương đáng yêu vô cùng, cứ tưởng cô bé mơ thấy gì đó vui lắm nên mới hớn hở chia sẻ.

 

 

“Ta mơ thấy một cái hang tối om, ẩm ướt…”

Nghe xong, lông mày Nguyệt Tri Phù nhíu .

Tiểu sư thúc tổ của nàng sản sinh cộng cảm với thứ gì đó ?

Sắc mặt nàng mấy dễ coi, bèn xổm xuống, nắm lấy cổ tay tiểu cô nương bắt mạch.

 

 

A Chiêu thấy thế, nghiêng đầu hỏi:

“Tri Phù, thế?”

 

 

“Tiểu sư thúc tổ, thấy chỗ nào thoải mái ?”

 

 

“Không .”

 

 

“Đầu đau ?”

 

 

A Chiêu tiếp tục lắc đầu.

Nguyệt Tri Phù thở phào:

“Vậy chắc là .

giấc mơ đó quả thực chút vấn đề.”

 

 

“Có vấn đề gì?”

 

 

“E rằng đó là mộng bình thường.

Mà là do  vô tình cộng cảm với cảm xúc của một trong những đứa trẻ mất tích.”

 

 

“Cộng cảm?”

 

 

.

Trẻ thiên phú cao nếu kiểm soát linh lực thì linh lực sẽ vô thức tản ngoài.

Có khi sẽ bám một sự vật, phát sinh liên hệ.”

Nguyệt Tri Phù phân tích tiếp:

“Nếu là thế thật, thì thể một đứa trẻ bắt ngay đoạn sông mà hôm qua   ngang qua.

Chúng tìm lão Bách, bảo họ đoạn sông trong trấn tra xét thử.”

 

 

Tạ Nhất Cẩn và Hoa Dạ Ánh xong cũng thấy hợp lý, liền quyết định bắt đầu điều tra từ con sông trong trấn.

Một ngày trôi qua.

Hoàng hôn buông xuống, màn đêm phủ khắp.

 

 

A Chiêu gặp Bạch Sơn Quân khí thế ngút trời bước , cô bé đem giấc mơ kể cho Bạch Sơn Quân.

Bạch Sơn Quân vô cùng phấn chấn, cảm thấy rốt cuộc cũng hy vọng bắt thủy yêu.

Tinh thần cô bé càng thêm dồi dào, lập tức dọc theo sông mà tuần tra.

 

 

Tạ Nhất Cẩn và Hoa Dạ Ánh mang theo Giao Nhân Châu lặn xuống sông, dò xem đường ngầm nào .

A Chiêu mái hiên, quan sát khắp bốn phía, luôn cảnh giác liệu nguy hiểm nào đến gần.

Đêm nay nhiều mây, ánh trăng mờ ảo phủ xuống mặt đất, dòng sông phản chiếu ánh sáng lấp loáng.

 

 

“Bõm!!!”

Đôi tai A Chiêu khẽ động, thấy tiếng nước kỳ lạ.

Âm thanh giống do Tạ Nhất Cẩn Hoa Dạ Ánh tạo nước, mà mượt mà, lưu loát hơn hẳn.

 

 

Cô bé theo hướng phát , thấy bên bờ sông một sinh vật đen kịt từ nước bò lên.

Sinh vật lén lút tiến con phố vắng .

A Chiêu lập tức truyền âm cho Nguyệt Tri Phù:

“Tri Phù.”

 

 

Nguyệt Tri Phù hiểu ý, hai liếc một cái, mũi chân khẽ điểm.

Thân hình như chim yến bay vút lên, nhẹ nhàng đáp xuống mái ngói khác.

Nhờ thị lực tuyệt hảo của tu sĩ, A Chiêu rõ hình dạng sinh vật đó, một con “thủy miêu” khổng lồ!

Nó bò nhanh, nơi qua để vệt nước dài.

Ngay mắt hai , nó nhảy lên một cửa tiệm, há miệng ngoạm lấy dây treo cá khô.

Cắn đứt, ngậm cả xâu cá khô lưng bỏ .

 

 

A Chiêu: “…”

Nguyệt Tri Phù: “…”

 

 

“Bõm!!”

Con thủy miêu khổng lồ ngậm cá khô, thỏa mãn về sông, biến mất trong tầm mắt.

 

 

Một lớn một nhỏ: “…”

A Chiêu:

“Nó là thủy miêu ?”

 

 

Nguyệt Tri Phù do dự:

“Không yêu khí.”

 

 

Trong cái sọt nhỏ lưng A Chiêu, Tiểu Bạch nhịn hết nổi:

“Ngốc quá, đó chính là thủy miêu! Nó che giấu yêu khí thôi, mau đuổi theo !”

 

 

A Chiêu và Nguyệt Tri Phù giật , lập tức lao theo.

Cả hai mang theo Giao Nhân Châu, gọn gàng lặn xuống nước.

Vừa nhập thủy, A Chiêu một cảm giác kỳ lạ.

Nước giống như mặt đất, nhẹ bẫng, dễ chịu.

 

 

Tiểu Bạch bám vai cô bé, chỉ đường:

“Bên !”

 

 

A Chiêu đuổi tò mò hỏi:

“Tiểu Bạch, ngươi sớm?

Đợi nó chạy mới nhắc nhở ?”

 

 

“Ta chỉ xem các ngươi phát hiện thôi.”

Tiểu Bạch tức giận đáp.

Không ngờ một lớn một nhỏ đều chẳng thấy kỳ quái khi nửa đêm một con thủy miêu mò lên bờ trộm cá khô.

 

 

chẳng ngươi sẽ mặc kệ ?”

 

 

“Ai bản tọa mặc kệ, bản tọa còn xem tâm tình thế nào nữa kìa.”

Tiểu Bạch hất cằm, kiêu ngạo đáp.

 

 

Hai một thú theo dòng nước đuổi sát con thủy miêu.

Đuổi mãi, đuổi mãi, cho đến khi đến một vùng sông ngòi chằng chịt.

 

 

A Chiêu dừng , hỏi Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch, hướng nào?”

 

 

Mắt Tiểu Bạch lóe lên kim quang, còn kịp mở miệng, thì trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền:

“Ầm!”

 

 

Tiểu Bạch: “Khỉ thật!”

 

 

Không nhận chỉ dẫn, A Chiêu và Nguyệt Tri Phù đành để mất dấu thủy miêu.

Cả hai ướt sũng trấn, bầu khí nơi đây vẻ bình thường.

Hoa Dạ Ánh tiến lên đón, nghiêm mặt :

“Bạch Sơn Huyền biến mất .”

Loading...