A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 201: Cho ngươi nổ đầu

Cập nhật lúc: 2025-09-21 07:12:21
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bàn tay tay áo của Tô Vi Nguyệt siết chặt, nàng vốn quen lời từ biệt.

Nên mỗi xuất môn đều chỉ để thư rời thẳng.

Cha nương cùng sư phụ, sư tỷ các nàng cũng quen với việc , họ thật sự chắc sẽ tìm nàng.

 

 

Ngoài mặt, nàng lộ sự lo lắng, chỉ lạnh lùng Nam Cung Thụy mắt:

“Vậy thì , ngươi giam gì?”

 

 

Nam Cung Thụy mặt mày nghiêm túc:

“Tất nhiên là ích... khụ khụ!”

Lời còn dứt, ho dữ dội.

 

 

Vốn đang nơi góc phòng, Tô Vi Nguyệt nghĩ ngợi, liền chộp lấy cái bình hoa bên cạnh.

Nàng xông lên, nhấc bình hoa cao nửa nện thẳng đầu Nam Cung Thụy.

 

 

“Bộp!”

“Choang!”

Bình hoa đập xuống đầu Nam Cung Thụy, vỡ tan tành.

 

 

Điều khiến Tô Vi Nguyệt kinh ngạc chính là:

Người qua thì yếu ớt sức, vài bước thở dốc, như gió thổi là ngã.

Vậy mà nàng đập một cái như thế hôn mê, trái vẫn bình yên nguyên tại chỗ.

 

 

“Thiếu chủ?”

Bên ngoài động tĩnh, cất tiếng hỏi, cửa sổ còn thấp thoáng bóng .

Dường như chỉ cần Nam Cung Thụy hạ lệnh, hoặc lên tiếng, thì lập tức sẽ xông .

 

 

Nam Cung Thụy ho xong, ánh mắt kinh ngạc của Tô Vi Nguyệt, đưa tay xoa đầu, giọng điệu bình thản:

“Không .”

 

 

Bóng ngoài cửa lập tức lui .

Nam Cung Thụy mỉm Tô Vi Nguyệt đang cảnh giác:

“Ngươi cũng thấy , cho dù ngươi đập ngất , ngươi cũng thể chạy .”

 

 

Tô Vi Nguyệt :

“Ai chạy.”

 

 

Mới nhắm mắt mở mắt một cái mang đến nơi xa lạ .

Ai bên ngoài thế nào, bao nhiêu canh giữ, bẫy rập ?

Trước khi rõ tình huống, nàng tuyệt sẽ mạo trốn thoát.

 

 

Nam Cung Thụy buông tay đang che đầu xuống:

“Vậy ngươi đập gì?”

 

 

“Xả giận.”

 

 

“...”

Nam Cung Thụy trầm mặc một thoáng hỏi:

“Xả giận thì , nhưng xin đừng tùy tiện động thủ với .

Ta tuy sẽ gì ngươi, nhưng nếu chuyện ngươi thương truyền ngoài, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

 

 

Nghe , Tô Vi Nguyệt khẽ nhạt:

“Giả nhân giả nghĩa. Nếu thật sự quan tâm an nguy của , thì thả chẳng xong ?”

 

 

“Chuyện thì .”

Nam Cung Thụy kiên quyết:

“Ngươi cứ yên tâm ở đây một thời gian .”

 

 

Tô Vi Nguyệt nắm chặt nắm tay, hít thở vài để bình tĩnh , hỏi:

“Ta với ngươi thù oán, ngươi bắt gì?”

 

 

Nam Cung Thụy:

“Muốn cùng ngươi hợp tác.”

 

 

Ánh mắt Tô Vi Nguyệt như kẻ bệnh trong đầu, thậm chí còn mang theo chút thương hại:

“Thì chỉ thể bệnh, mà đầu óc cũng vấn đề.”

 

 

Hắn tìm hợp tác, đánh ngất mang ?

Còn tước hết pháp khí pháp bảo, giam cầm, hợp tác?

 

 

“Bất đắc dĩ thôi, xin Tô đạo hữu cảm thông.”

Nam Cung Thụy khổ.

 

 

Tô Vi Nguyệt phun một chữ:

“Cút.”

 

 

Nam Cung Thụy: ...

Hắn :

“Tô đạo hữu, hợp tác với là đôi bên cùng lợi, ngươi định thử ?”

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Ta đối với đề nghị của kẻ bắt cóc hứng thú.”

 

 

Nam Cung Thụy gương mặt băng lãnh của nàng, thở dài:

“Vậy ngươi từ từ suy nghĩ, vài ngày nữa đến.”

Nói xong, xoay rời .

 

 

Ánh mắt Tô Vi Nguyệt rơi cái bình hoa còn nguyên ở bên cạnh.

Chưa kịp động thủ, Nam Cung Thụy ngoảnh đầu :

“Khuyên ngươi đừng tay, bằng thật sự che chở ngươi.”

 

 

Tô Vi Nguyệt động thủ nữa.

Nam Cung Thụy bước ngoài, giọng  vang lên:

“Gọi đến dọn dẹp, mang thêm chút Bích Cốc Đan cho Tô đạo hữu.”

 

 

“Vâng.”

Ngay đó, tiếng bước chân xa dần.

 

 

Tô Vi Nguyệt bên cửa sổ, cây chuối tiêu ngoài sân, ánh mắt hiện lên vẻ trầm tư.

Rốt cuộc tên  ?

Nàng đập nhất thời xúc động xả giận, mà là thử thái độ của .

Dĩ nhiên, nếu đập ngất thì càng .

rốt cuộc chuyện gì khiến vị thiếu chủ Nam Cung gia đập đầu mà còn nhịn, tức giận?

Còn lời che chở ” là ý gì?

 

 

Tô Vi Nguyệt cúi đầu khóa Cấm Linh cổ tay, khẽ vuốt, lẩm bẩm:

“Khóa Cấm Linh ?”

...

 

 

Sau chuyện ở Đông Phương gia, A Chiêu càng sâu sắc nhận một điều:

Bản còn đủ mạnh.

A Chiêu quyết định chăm chỉ tu luyện, cố gắng sớm ngày trở nên cường đại.

 

 

Tiểu Bạch ước nguyện của tiểu cô nương, khóe miệng giật giật:

“Lão đầu là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, đừng là ngươi, khắp tu chân giới cũng chẳng mấy ai đánh thắng .”

 

 

A Chiêu vội hỏi:

“Vậy a cha cũng đánh nổi ư?”

 

 

“Cha ngươi thì đánh .”

Tiểu Bạch đáp.

 

 

A Chiêu thở phào:

“Vậy thì .”

 

 

Mục tiêu của cô bé là trở thành kiếm tu lợi hại như a cha.

Nếu a cha đánh thắng , cô bé liền tìm khác để học hỏi .

 

 

Nghe lời giải thích của tiểu cô nương, Tiểu Bạch nhất thời gì.

Nó bảo:

“Cố gắng lên, sẽ một ngày ngươi lợi hại hơn cả cha ngươi.”

 

 

A Chiêu híp mắt:

“Ta cũng nghĩ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-201-cho-nguoi-no-dau.html.]

Cô bé ngẩng cằm đầy tự tin:

“Ta chính là đại hài tử lợi hại nhất thiên hạ.”

 

 

Tiểu Bạch: ...

 

 

Ngoài A Chiêu trở nên mạnh hơn, Đông Phương Mặc cũng định bế quan tu luyện.

Khác với A Chiêu, thực sự cảm nhận khí tức tử vong.

Với sự yếu ớt của bản mà sinh cơn phẫn nộ bất lực, khát vọng mạnh lên mãnh liệt từng .

Hơn nữa, trải nghiệm mang cho nhiều lĩnh ngộ.

Cậu cảm thấy thể bế quan một thời gian, khiến tu vi tiến thêm một bước.

 

 

khi bế quan, Đông Phương Mặc tìm đến Lục Dao Phong:

“Tiểu Lục .”

 

 

Lục Dao Phong mặt biểu cảm :

“Mặc sư thúc tổ.”

 

 

“Cảm tạ ngươi cứu mạng , cái cho ngươi.”

Đông Phương Mặc , đưa mấy cái vỏ kiếm mới mua.

 

 

Lục Dao Phong những vỏ kiếm kiểu dáng tinh xảo, vẻ lạnh trong mắt bớt vài phần:

“Đa tạ Mặc sư thúc tổ.”

 

 

“Thực một việc hiểu hỏi ngươi.”

 

 

“...Người .”

 

 

“Ngươi , lão ma đầu Đông Phương gia ẩn nhẫn lâu như , đột nhiên Thiên Đạo phát hiện?”

 

 

“Chắc là khi lão đoạt thể sư thúc tổ, để lộ ma khí, Thiên Đạo cảm giác, nên Thiên Đạo giáng thiên lôi xử lý.”

Lục Dao Phong đáp.

 

 

Đông Phương Mặc hỏi:

“Nhân tộc bên cũng Ma tộc hoạt động lén lút, những Ma tộc đó cũng sẽ lôi đánh c.h.ế.t ?”

 

 

Lục Dao Phong:

“Có lẽ vì lão tổ Đông Phương gia ác quá nhiều, Thiên Đạo thuận mắt.”

 

 

“Thì .”

Đông Phương Mặc lộ vẻ bừng tỉnh, hỏi tiếp:

“Khi đạo thiên lôi cuối cùng giáng xuống, tu vi thấp, hôn mê bất tỉnh,   gì kỳ quái ?”

 

 

“Khi đó ánh mắt thiên lôi hấp dẫn, để ý đến tiểu sư thúc tổ.”

Lục Dao Phong thoáng :

“Tiểu sư thúc tổ thương ư?”

 

 

“Không, nó tỉnh dậy nhảy nhót bình thường, .”

Đông Phương Mặc khoát tay, bảo cần lo lắng.

 

 

Hai trò chuyện mấy câu, mỗi một ngả.

Đi một đoạn, Đông Phương Mặc xoa cằm thầm nghĩ:

“Nhìn dáng vẻ , chắc là thấy bóng dáng ?

 

 

“Bóng dáng đó đơn giản, dù thấy cũng sẽ loan truyền.”

Vương lão bay bay bên cạnh .

 

 

“Bóng dáng đó là ai?”

Đông Phương Mặc hỏi.

 

 

“Lão phu c.h.ế.t bao năm , ?

Tóm , bình thường, thể còn liên quan đến ngươi.”

Vương lão cảm thán:

“Thân thế ngươi quả nhiên đơn giản.”

 

 

Đông Phương Mặc do dự:

“Còn thiên lôi ?”

 

 

“Thiên lôi thì ?”

 

 

“Có thiên lôi đó do tạo ?”

 

 

Vương lão như kẻ ngốc:

“Ngươi tưởng thiên lôi là cải trắng ?

Thiên lôi là Thiên Đạo giáng xuống, ngoài Thiên Đạo thì ai khống chế ?

Không, ngay cả Thiên Đạo cũng thể tùy tiện khống chế thiên lôi.”

 

 

“Ồ, thế?”

Đông Phương Mặc hứng thú.

 

 

Vương lão lộ vẻ nhớ :

“Khi tiên - ma đại chiến kịch liệt, Ma tộc tàn sát khắp nơi, Thiên Đạo cực kỳ phẫn nộ.

cuối cùng vẫn nhờ Chiến Thần đại nhân tay c.h.é.m g.i.ế.c ma tộc.

Nếu Thiên Đạo thực sự khống chế thiên lôi, thì năm đó trực tiếp giáng thiên lôi diệt sạch bọn ma tộc ?”

 

 

Đông Phương Mặc xoa cằm:

“Cũng , trong thiên hạ kẻ ác nhiều vô , nếu Thiên Đạo thể khống chế thiên lôi, thì sớm đánh c.h.ế.t hết .”

 

 

Vương lão:

“Cho nên đừng hy vọng gì Thiên Đạo, vẫn là dựa bản thì hơn.”

 

 

Đông Phương Mặc:

“Nói thì, Thiên Đạo cũng chẳng tác dụng gì...”

 

 

“Ầm!”

Lời còn dứt, một đạo sấm sét từ trời giáng xuống, đánh thẳng Đông Phương Mặc.

 

 

Cả Đông Phương Mặc lẫn Vương lão đều điện giật tê dại.

, ngay cả Vương lão cũng giật.

Một một quỷ: ???

 

 

Đông Phương Mặc chậm rãi ngẩng đầu, bầu trời quang đãng mây.

Đông Phương Mặc:..........

 

 

A Chiêu thấy a  mắt tóc tai cháy xém, đỉnh đầu bốc khói, mặt đen sì như đáy nồi, chớp chớp mắt:

“A , lửa đốt ?”

 

 

“Ha ha, cần để ý.”

Đông Phương Mặc gượng hai tiếng, bảo tiểu cô nương đừng bận tâm.

 

 

Cậu vốn định cho bế quan, dặn dò cô bé trong thời gian nhất định ăn ngủ đầy đủ, gặp rắc rối thì gọi .

 

 

A Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, chút ủ rũ:

“A nương a cha đều bận, a  cũng bế quan .”

 

 

Đông Phương Mặc xoa đầu cô bé:

“Muội thể truyền tin cho a tỷ, bảo nàng thời gian thì đến chơi.

Giờ nàng thiếu phù truyền tống ngàn dặm .”

 

 

A Chiêu thiếu niên, :

“A , a tỷ gặp bằng hữu cũ, cùng bằng hữu ngoài , cũng rảnh.”

 

 

“Bằng hữu cũ?”

Đông Phương Mặc ngạc nhiên.

“Nàng mà cũng bằng hữu ư?”

Cậu tò mò hỏi:

“Nàng cùng bằng hữu ?”

 

 

Theo sự hiểu của về Tô Vi Nguyệt, nàng vốn là kẻ độc lai độc vãng, thể khiến nàng cùng khác đồng hành, nhất định lưng là lợi ích cực lớn.

 

 

“Không .”

A Chiêu lắc đầu.

Loading...