A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 183: Ai đến ta đánh kẻ đó

Cập nhật lúc: 2025-09-19 10:39:59
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Vi Nguyệt sững sờ, cảm động Cố Tầm Song:

“Đại sư tỷ.”

 

 

Cố Tầm Song đưa tay xoa đầu nàng:

“Ngoan.”

 

 

Tô Vi Nguyệt cảm động một hồi, nắm lấy tay nàng, chút khó xử :

“Ta đại sư tỷ là cho , nhưng tiền mà kiếm, thấy khó chịu.”

 

 

Cố Tầm Song nàng, nhớ lúc nàng mới đến Thiên Cơ Môn.

Bộ áo bào cũ kỹ bạc màu, dáng vẻ giản dị, liền hỏi:

“Ngươi thiếu tiền ?”

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Cũng hẳn là thiếu.”

So với , hiện giờ nàng xem như là tiền .

 

 

Cố Tầm Song trầm ngâm một chút.

Không từ lấy một cái túi trữ vật đưa cho Tô Vi Nguyệt:

“Cho ngươi.”

Tô Vi Nguyệt theo phản xạ nhận lấy, Cố Tầm Song dịu dàng :

“Nó là của ngươi .”

 

 

Tô Vi Nguyệt cái túi màu hồng phấn trong tay:

“Đại sư tỷ, thiếu túi trữ vật.”

 

 

Cố Tầm Song:

“Ngươi mở xem.”

 

 

Tô Vi Nguyệt đầy nghi hoặc mở .

Khi thấy bên trong chất đầy linh thạch sáng loáng đến chói mắt, nàng lập tức kinh hãi.

Chưa từng thấy đại cảnh thế như , tay Tô Vi Nguyệt bỗng buông lỏng.

 

 

“Bịch!”

“Lách cách lách cách!”

Túi trữ vật rơi xuống đất, vô linh thạch từ trong lăn ngoài.

 

 

“Đại sư tỷ, tiểu sư …”

Lúc , Hướng Tòng Chu từ bên ngoài bước .

Vừa liếc mắt liền thấy linh thạch rải đầy đất.

Gương mặt nho nhã thoáng ngưng , mang theo vài phần khó hiểu:

“Đây là?”

 

 

“Cho tiểu sư tiền tiêu vặt.”

Cố Tầm Song trả lời, xong nàng giơ bàn tay trắng nõn xoay hai vòng.

Linh thạch lập tức tự động chạy về túi trữ vật.

Túi bay về tay nàng, nhét tay Tô Vi Nguyệt.

 

 

Tô Vi Nguyệt cầm lấy cái túi, nhớ đến cảnh tượng , chỉ thấy nó nặng nề vô cùng.

Nhiều linh thạch quá.

 

 

Cố Tầm Song:

“Còn kiếm tiền nữa ?”

 

 

Tô Vi Nguyệt lập tức lắc đầu, quả quyết đáp:

“Không .”

 

 

Cố Tầm Song hài lòng mỉm .

 

 

Hướng Tòng Chu sư tỷ tiểu sư , nghĩ nghĩ.

Rồi từ trong nhẫn trữ vật lấy một túi linh thạch nặng nề đưa đến mặt Tô Vi Nguyệt:

“Tiểu sư , cho ngươi.”

Hắn ôn hòa :

“Ta giàu như đại sư tỷ, nhưng cho ngươi chút tiền tiêu vặt thì vẫn .”

 

 

Tô Vi Nguyệt ôm lấy túi, đống linh thạch nặng trĩu mắt, sống mũi chợt cay cay:

“Xin .”

 

 

Cố Tầm Song và Hướng Tòng Chu đều chút bất ngờ:

“Tốt lành thế , xin ?”

 

 

“Ta vẫn luôn giấu giếm phận, từng với hai …”

Tô Vi Nguyệt thật sự thấy áy náy.

Sư tỷ sư đối xử như , còn nàng luôn lo lắng giấu chuyện của .

 

 

“Tiểu sư .”

Cố Tầm Song mỉm

“Không , đừng bận tâm, ai cũng khó khăn và bí mật, ?”

 

 

Tô Vi Nguyệt ngây đại sư tỷ, càng thêm xúc động:

“Đại sư tỷ.”

 

 

“Đương nhiên, nếu ngươi thể cho mượn Huyền Viễn thần kiếm xem thử, sẽ vui.”

Cố Tầm Song .

 

 

Tô Vi Nguyệt gật đầu lia lịa:

“Ta sẽ cố hết sức, nếu a cha cho, sẽ nhờ , a cha thương nhất.”

 

 

Nghe , Cố Tầm Song và Hướng Tòng Chu liếc thật nhanh.

Cố Tầm Song chần chừ hỏi:

“Tiểu sư , quan hệ giữa ngươi và cha ngươi lắm?

Nếu thật , mượn cũng .”

 

 

Khi tiểu sư mới đến Thiên Cơ Môn, y phục tầm thường.

Rõ ràng là nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn, khó tránh khỏi khiến khác nghi ngờ.

 

 

“Thật thì...”

Tô Vi Nguyệt chút ngượng ngùng. 

“Dương Thần Thiên Tôn chỉ là nghĩa phụ của .

Ta với a cha, a nương, a đều quan hệ huyết thống.”

 

 

“……”

 

 

“Hơn nữa, thật Tô gia ở Đông Hàng Thành mới là nhân ruột thịt của .

lạc mất khi mới hơn một tuổi.

Phụ mẫu nhận nuôi một tiểu ăn mày cùng tuổi, sống trong Tô gia.

Hiện tại…”

Tô Vi Nguyệt dừng một chút:

“Hiện tại bọn họ chỉ nhận Tô Nhược Sương, nhận , đứa con ruột .”

 

 

Nàng cố gắng giữ giọng bình tĩnh kể hết chuyện.

Cố Tầm Song tức giận vỗ bàn:

“Đám cặn bã khốn kiếp!”

Cố Tầm Song phẫn nộ Tô Vi Nguyệt:

“Tiểu sư yên tâm, sẽ lập tức báo cho sư phụ.

Sau tuyệt đối nhận ăn gì với Tô gia Đông Hàng Thành nữa.”

 

 

Tô Vi Nguyệt ngẩn , vội :

“Không cần .”

 

 

Đại sư tỷ quả thực là bênh vực nàng, nhưng Tô gia giàu .

Nếu ép các tử khác hợp tác, lâu dần chắc chắn sẽ sinh oán hận.

 

 

“Ngươi đừng lo, chỉ nhất mạch chúng nhận thôi.”

Cố Tầm Song băn khoăn của nàng, liền giải thích:

“Còn khác nhận , cứ để họ tự quyết định.”

 

 

Tô Vi Nguyệt thở phào, thì .

Cố Tầm Song thấy thế liền xoa đầu nàng:

“Đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi, đừng nghĩ nhiều, lo luyện khí, vẽ phù thật , ?”

 

 

“Vâng.”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-183-ai-den-ta-danh-ke-do.html.]

Thiên Hải Thành, biệt viện Tô gia.

Tô Trạc nhận phong thư Cố Tầm Song gửi đến, sắc mặt cực khó coi.

Hắn nghĩ: Người cũng còn chút lễ phép, cho leo cây mà vẫn thư xin .

 

 

mở xem, lập tức ngẩn ngơ, gương mặt đầy vẻ khó tin.

Trên thư chỉ một hàng chữ rồng bay phượng múa:

“Từ nay về , nhất mạch chưởng môn Thiên Cơ Môn sẽ nhận ăn với Tô gia Đông Hàng Thành.”

 

 

“Đại ca, đang xem gì ?”

Giọng Tô Nhược Sương vang lên, nàng ló đầu lá thư trong tay Tô Trạc.

 

 

Hắn định cất , nhưng đó chỉ một câu.

Tô Nhược Sương liếc mắt liền thấy rõ.

Nàng ngẩn ngơ:

“Chuyện ?

Đại ca chẳng Cố đạo hữu của Thiên Cơ Môn đồng ý giúp luyện chế pháp bảo ?

Tại đột nhiên từ chối?”

 

 

Nàng còn đem việc khoe ngoài.

Rằng nàng sắp pháp bảo do chính tay đại tử của môn chủ, Cố Tầm Song luyện chế.

Nếu Cố Tầm Song , chẳng nàng sẽ mất hết mặt mũi ?

 

 

Nghĩ , Tô Nhược Sương nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Tô Trạc:

“Đại ca, rốt cuộc xảy chuyện gì?

đắc tội với Cố đạo hữu ?

Chúng xin nàng , chỉ cần thành tâm, chừng nàng sẽ tha thứ.”

 

 

Tô Trạc day day huyệt thái dương đau nhức:

“Châu Nhi, đừng vội, mấy ngày nay việc nhiều, cứ từ từ giải quyết.”

 

 

Tô Nhược Sương định việc gì .

Chợt nhớ đến chuyện gặp Tô Vi Nguyệt ngày hôm qua, liền thở dài:

“Thôi , tiên tìm tỷ tỷ .

Nếu chuyện truyền ngoài, Tô gia chắc chắn mất hết thể diện.”

 

 

Nàng lén quan sát gương mặt âm trầm của Tô Trạc.

Vừa giận bất lực, khẽ dậm chân:

“Tỷ tỷ cũng thật là, khó khăn gì thể với chúng .

Sao lầm đường lạc lối như thế chứ.”

 

 

Sắc mặt Tô Trạc càng thêm u ám, :

“Nàng tuy còn quan hệ gì với Tô gia.

vẫn ảnh hưởng đến thanh danh của Tô gia.

Cần dạy dỗ một trận.”

 

 

Tô Nhược Sương:

“Đại ca, tỷ tỷ chắc chắn cố ý.”

 

 

Tô Trạc:

“Ta lòng lương thiện.

cần bênh vực kẻ từng tổn thương .”

Hắn dừng một chút tiếp:

“Xét tình huống vẫn huyết thống với , miễn cưỡng tha mạng cho nàng.”

 

 

Tô Nhược Sương mím môi, cúi đầu thêm.

Trong mắt lóe lên một tia u ám:

Tha mạng

 

 

“Đại ca, chuyện thể đừng cho phụ mẫu  ?”

Tô Nhược Sương nhớ đến điều gì, lo lắng:

“Muội sợ phụ mẫu tức đến phát bệnh.”

 

 

Tô Trạc khẽ gật:

“Muội nghĩ chu , sẽ cho phụ mẫu .”

 

 

Mấy ngày tiếp theo: 

Tô Nhược Sương thường vô tình hữu ý ngang qua chỗ ở của tử Kiếm Tông.

Đôi khi còn dừng quan sát.

Đáng tiếc, cả Đông Phương Mặc lẫn Tô Vi Nguyệt, nàng đều gặp .

 

 

Các tử Kiếm Tông canh gác ở cửa từng xem qua bức họa Đông Phương Mặc đưa.

Thấy nàng chậm rãi ngang qua, liền bí mật truyền âm bàn tán:

“Người tới tìm Mặc sư thúc tổ ?”

 

 

“Chắc .”

 

 

“Ta nhớ nàng đơn linh căn hệ thủy, hơn nữa nhiều cầu hôn.

Tự đến cửa từ hôn với Mặc sư thúc tổ , giờ còn chạy đến tìm?”

 

 

“Ai , lẽ thích Mặc sư thúc tổ chăng?”

 

 

Ngoài Kiếm Tông biệt viện.

Tô Nhược Sương còn đến chỗ tử Thiên Cơ Môn ở.

vẫn như , ngăn ngoài cửa.

 

 

Khi nàng đang thất vọng định về, liền thấy một giọng quen thuộc:

“Đại sư tỷ, thật .”

 

 

“Nguyên liệu đều mua cho ngươi , chăm chỉ luyện phù .

Còn nữa, nhớ luyện chữ cho .”

 

 

“Ta sẽ cố gắng.”

Nhắc đến chữ , Tô Vi Nguyệt chút chột .

Chữ nàng hiện giờ khá hơn , nhưng trong mắt đại sư tỷ thì vẫn thảm nỡ .

 

 

“Tô Vi Nguyệt!”

Một giọng tức giận vang lên.

 

 

Tô Vi Nguyệt đầu , thấy Tô Nhược Sương mặt đầy giận dữ đang tiến gần.

 

 

“Tô Vi Nguyệt, ngươi thật hổ!”

Tô Nhược Sương mặt nàng, tỏa khí thế áp bức, vung tay đánh xuống.

 

 

“Bốp!”

Âm thanh giòn giã vang lên.

 

 

Tô Nhược Sương chỉ thấy mặt bỏng rát, tai ù ù.

Nàng che mặt, khó tin Tô Vi Nguyệt:

“Ngươi dám đánh ? Không đúng, tu vi của ngươi…?”

 

 

Khi phát hiện Tô Vi Nguyệt là Trúc Cơ, nàng suýt thì hét lên.

Tô Vi Nguyệt nheo mắt , trả lời, dứt khoát vung tay, một cái tát rơi xuống nửa bên mặt .

 

 

“Bốp.”

Tô Nhược Sương tránh kịp, ăn trọn cú đánh.

Tô Vi Nguyệt vỗ tay, hài lòng “tác phẩm” của :

“Ừm, một bên một dấu, mới cân đối.”

 

 

“Ngươi…”

Tô Nhược Sương tức đến bốc lửa.

Đang định phản công thì trông thấy Tô Trạc ở xa.

Nàng “phịch” một tiếng ngã xuống đất, ngước mắt rưng rưng Tô Vi Nguyệt:

“Tỷ tỷ, ngươi thể như , chỉ lòng khuyên ngươi thôi…”

 

 

Mày Tô Vi Nguyệt nhíu .

Theo kinh nghiệm đây, nàng Tô Nhược Sương bắt đầu diễn trò.

Thế là nàng khách khí, lập tức kích hoạt pháp bảo hộ mà sư phụ cho.

Ngay đó, một giọng căm phẫn vang lên:

“Tô Vi Nguyệt, ngươi ức h.i.ế.p Châu Nhi… á!”

 

 

“Ầm!”

Tô Trạc tức giận xông đến, định tát nàng một cái.

khi tay chạm đến...

Hào quang vàng chói mắt, trận pháp phòng ngự khắc đầy kim văn lập tức bao phủ lấy Tô Vi Nguyệt.

Tô Trạc chạm , trận pháp cảm ứng sát ý liền phản kích, đánh bật văng ngoài.

Loading...