A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 177: Dương Thần Thiên Tôn có vấn đề
Cập nhật lúc: 2025-09-19 08:02:30
Lượt xem: 99
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đông Phương gia chủ rưng rưng nước mắt xúc động Đông Phương Mặc:
“Tôn tử.”
Đông Phương Mặc đôi mắt hoe đỏ:
“Tổ phụ.”
“Tôn tử.”
“Tổ phụ!”
Đông Phương Mặc cao giọng, bước lên một bước, dang tay ôm chặt lấy lão nhân mặt.
Đông Phương gia chủ cứng ngắc.
Tu chân giả thọ nguyên dài lâu, theo thời gian phần lớn đều trở nên tình cảm lạnh nhạt.
Ngay cả với nhân cũng chẳng mấy khi vài câu.
Đông Phương gia chủ chính là loại như thế.
Giờ đây ngoài việc xem trọng sự phát triển của gia tộc cùng những tiền đồ trong tộc.
Những khác ông chẳng buồn để mắt đến.
Lại càng đến việc hậu bối nhào đến ôm ấp mật thế .
Đông Phương gia chủ hết sức thoải mái.
Khoảng cách khiến ông bức bối, thậm chí còn thấy thiếu an .
Tên nhóc mặt dày như thế, chẳng lẽ định nhân cơ hội đ.â.m mấy dao?
Lòng ông trăm mối suy tư, ánh mắt lơ đãng liếc sang vị nam tử giữa đại sảnh, dung nhan lạnh lùng.
Nam tử đưa miếng điểm tâm cho tiểu cô nương bên cạnh.
Nhạy bén nhận ánh của gia chủ, liền thản nhiên đầu .
Ngay tức khắc, lưng còn mỏi, chân còn đau, cả còn cứng ngắc.
Đông Phương gia chủ như giải thoát, vui mừng vỗ vỗ vai Đông Phương Mặc:
“Hảo hài tử, hảo hài tử.”
Nhìn cảnh tượng , tiểu A Chiêu đến cả điểm tâm cũng quên ăn.
Cô bé ngơ ngác a cùng lão gia gia ôm :
Ủa? Sao a và lão gia gia là ?
rõ ràng chẳng cảm nhận bi thương nào từ bọn họ cả.
Nhìn một lúc lâu cũng chẳng hiểu .
Cô bé dứt khoát nghĩ nữa, đợi lát nữa hỏi a là xong.
Còn bây giờ thì tập trung ăn điểm tâm cho ngon cái .
Đông Phương Hàn vốn luôn trầm uy nghiêm.
Nhìn hai ôm , mắt thoáng qua vẻ mờ mịt.
Song nhanh liền thu liễm cảm xúc.
Tiếp tục vị thiếu chủ trầm uy nghiêm của Đông Phương gia.
“Tổ phụ , , thảm lắm.
Bọn chúng chỉ bắt nạt mà còn bắt cóc để uy h.i.ế.p .
Muội đối với ân trọng như núi, là bảo bối trong lòng bàn tay của a cha a nương.
Nếu cô bé xảy chuyện, cũng chẳng sống nữa, hu hu…”
Đông Phương Mặc nước mắt nước mũi, bi thương kể sự việc.
Đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “bắt cóc để uy h.i.ế.p ”.
Khóe mắt Đông Phương gia chủ giật giật.
Biết rõ đang mượn danh Dương Thần Thiên Tôn để nhắc nhở.
Thực tế thì đúng là lưng Dương Thần Thiên Tôn chỗ dựa.
Đông Phương gia chủ :
“Tôn tử chịu khổ , là tổ phụ sơ sót.
Yên tâm, sẽ cho ngươi một lời giải thích.”
Đông Phương Mặc:
“Đa tạ tổ phụ, tin tưởng .
Chỉ là…”
Tim Đông Phương gia chủ thoáng treo lên, chỉ Đông Phương Mặc :
“Đông Phương Bách khiến chịu ít tổn thất.”
Ông thả lỏng:
“Đừng lo, tổ phụ sẽ bồi thường cho ngươi.”
Đông Phương Mặc thấy ông đáp ứng quá sảng khoái, tiếc nối, do dự một lúc mới :
“Kỳ thực chỉ một chút, còn vài pháp khí pháp bảo hỏng.”
Đông Phương gia chủ thản nhiên:
“Pháp khí pháp bảo thôi, , tổ phụ sẽ đổi cho ngươi thứ hơn.”
“…”
Đông Phương Mặc trầm mặc, bổ sung:
“Thật ... là hỏng nhiều.”
Đông Phương gia chủ khựng một thoáng mới đáp:
“Ngươi về tính toán , hỏng những gì, tổ phụ sẽ ngươi đòi .”
Đông Phương Mặc tươi, thấy lão nhân xa lạ thuận mắt hơn nhiều.
Đông Phương gia chủ dặn dò thêm mấy câu, ánh mắt rơi lên Diệp Phong Dương, khẽ ho khan.
Đông Phương Mặc lập tức hiểu ý:
“Tổ phụ, đây là nghĩa phụ , Dương Thần Thiên Tôn.”
“Bái kiến Dương Thần Thiên Tôn.”
Đông Phương gia chủ hành lễ.
Diệp Phong Dương tựa lưng ghế, chống đầu bằng một tay.
Thản nhiên “Ừm” một tiếng xem như đáp .
Nếu là kẻ khác, thái độ như thế ông nổi giận bỏ .
mặt là đầu tu chân giới, Dương Thần Thiên Tôn.
Là kẻ chủ tu Vô Tình đạo, g.i.ế.c như cắt rau, g.i.ế.c dễ dàng như uống nước.
Từng tận mắt thấy xuất thủ, Đông Phương gia chủ ngoan ngoãn như hài đồng.
Ông rõ việc vốn do Đông Phương gia .
Hứa sẽ điều tra xử lý những kẻ liên quan, đồng thời cho Kiếm Tông một lời giải thích.
, là cho Kiếm Tông một lời giải thích.
Chỉ riêng việc nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn liên lụy.
Đã đủ để chuyện trở thành vấn đề giữa Đông Phương gia và Kiếm Tông.
Xử lý khéo, hai bên thể sẽ trở mặt.
Đông Phương gia bắt buộc đưa bồi thường, xử lý kẻ liên quan.
Diệp Phong Dương xong chỉ gật nhẹ:
“Được, .”
Một câu đơn giản khiến Đông Phương gia chủ yên tâm hẳn.
Vấn đề cốt lõi giải quyết, ông cũng ở lâu.
Thức thời cáo từ, chuẩn mang Đông Phương Hán rời .
“Tổ phụ.”
Đông Phương Mặc chợt gọi ông .
Đông Phương gia chủ tim đập thót, dừng bước tên cháu chuyên hại tổ phụ:
“Tiểu Mặc còn gì ?”
“Tô Nhược Sương ?”
Đông Phương Mặc hỏi thẳng.
“Tô Nhược Sương?”
Đông Phương gia chủ sững , nhớ :
“Con bé Tô gia trọng thương, về Đông Hàng thành dưỡng thương .”
Lông mày Đông Phương Mặc nhíu chặt.
Chạy ?
Thấy vẻ khác thường, Đông Phương gia chủ hỏi:
“Sao ?”
Đông Phương Hán vốn im lặng giờ mới cất tiếng:
“Gia chủ, Tô tiên tử từng hôn ước với A Mặc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-177-duong-than-thien-ton-co-van-de.html.]
Đông Phương gia chủ vốn chẳng rõ chuyện vãn bối.
Nghe nhắc mới nhớ mơ hồ, rằng phụ mẫu Đông Phương Mặc từng định cho một hôn ước.
Ông quên điểm mấu chốt:
“Từng ?”
“, nửa năm , vị Tô tiên tử từng công khai đến cửa hủy hôn ước.”
Đông Phương Hán đáp.
Đông Phương gia chủ vuốt râu:
“Tô gia hai nữ nhi?”
Ông liếc Đông Phương Hán:
“Ta nhớ phụ mẫu ngươi cũng định hôn sự cho ngươi với Tô gia mà?”
“… Chỉ một.”
Đông Phương Hán trầm mặc đáp.
Đông Phương gia chủ: …
Động tác vuốt râu khựng , ánh mắt qua giữa Đông Phương Hán và Đông Phương Mặc.
“Tiểu Mặc, ngươi còn thích con bé họ Tô …”
“Phì, gia chủ, ưa nàng .”
Đông Phương Mặc quả quyết.
Đông Phương gia chủ tủm tỉm:
“Ta hiểu, thiếu niên ngượng ngùng, bình thường thôi.”
Đông Phương Mặc:
“Mặt siêu dày luôn đó.”
Đông Phương gia chủ: …
Quả thực dày.
“Ta thấy, Đông Phương Bách đột nhiên gây sự.
Nguyên nhân ở Tô Nhược Sương.”
Đông Phương Mặc nhớ rõ:
Nàng giả vờ lao đến ngăn cản, giả ý khuyên nhủ.
Khiến Đông Phương Bách nghĩ đến .
Tô Nhược Sương, chắc chắn quỷ kế.
Cậu nghi ngờ nàng mượn tay Đông Phương Bách g.i.ế.c .
Đông Phương gia chủ vốn định đùa cợt vài câu, nhưng liền cau mày:
“Được, việc , sẽ cho điều tra.”
Đông Phương gia chủ trở về lập tức hạ lệnh:
Tra chuyện Đông Phương Bách mưu hại Đông Phương Mặc, từng chi tiết bỏ sót.
Có lĩnh mệnh rời .
Ông nhấp ngụm nóng.
Hương đậm đà và thanh nhã lòng thoải mái phần nào.
Đặt chén xuống thì thấy Đông Phương Hàn vẫn mặt, bèn hỏi:
“Sao? Có điều gì rõ?”
Đông Phương Hàn do dự hỏi:
“Gia chủ vì kính cẩn với Dương Thần Thiên Tôn đến ?”
Đông Phương gia chủ đáp mà hỏi ngược:
“Ngươi thế gian kẻ nào tuyệt đối thể chọc ?”
“Là những tu vi cao thâm như Dương Thần Thiên Tôn?”
Đông Phương Hàn ngập ngừng.
Đông Phương gia cũng trưởng lão tu vi cao thâm, nền tảng.
Nếu , thể giữ một phương tu chân giới.
“Không .”
Đông Phương gia chủ lắc đầu:
“Ngươi từng câu ‘kẻ chân đất sợ kẻ mang giày’ ?”
Đông Phương Hàn gật đầu:
“Đã .”
việc liên quan gì đến Dương Thần Thiên Tôn?
“Hàn nhi, nhớ kỹ, Dương Thần Thiên Tôn nơi …”
Đông Phương gia chủ chỉ nhẹ đầu .
“Có chút vấn đề.”
Đông Phương Hàn khiếp sợ:
“Hả?”
“Thế gian , đáng sợ nhất là kẻ tu vi cường đại, mà đầu óc phát cuồng.”
Đông Phương gia chủ bình thản sự thật.
“Đừng trêu chọc , nếu , Đông Phương gia dẫu diệt vong thì cũng tổn thất nặng nề.”
Dưới Đông Phương gia còn vô thế gia tu chân đang rình rập.
Một khi Đông Phương gia trọng thương, chẳng khác nào đàn sói đói thấy thịt, tất sẽ xâu xé sạch sẽ.
Nghĩ đến đây, ông gõ nhẹ ngón tay lên bàn , trầm giọng:
“Hôn ước của ngươi với con bé Tô gia hủy .
Lại cho dò la xem gần đây Tô gia qua thiết với những ai.”
Chuyện chi thứ trong nhà g.i.ế.c Đông Phương Mặc, thể do nữ nhi Tô gia xúi giục.
Nhằm hại Đông Phương gia đắc tội Dương Thần Thiên Tôn, để Tô gia cùng các thế gia khác ngư ông đắc lợi.
Cấm địa Đông Phương gia.
Đông Phương Thủ Chính bụng phệ ôm chân một lão giả gầy gò tuổi tác cao, lóc như hài tử ấm ức:
“Hu hu, lão tổ.....
Bách nhi là đứa thương yêu nhất, mà g.i.ế.c .
Người nhất định chủ cho nó!”
Lão giả gầy gò Đông Phương Thủ Chính nước mắt nước mũi tèm nhem.
Ghét bỏ đá ông xa:
“Chết thế nào?”
“Đông Phương Mặc, chính cái phế vật Đông Phương Mặc giết.
Gia chủ còn bao che cho tên nhóc đó!”
Đông Phương Thủ Chính căm phẫn.
“Đông Phương Mặc? Cái phế vật linh căn ?”
Lão giả gầy gò mắt lóe tinh quang:
“Một phế vật g.i.ế.c Bách nhi?”
Giọng lão còn ẩn chứa sự khẩn thiết mà chính cũng nhận .
Đông Phương Thủ Chính đem những gì kể .
Ánh mắt lão giả liên tục biến hóa, bật dậy:
“Dẫn đường, vì Bách nhi báo thù!”
Đông Phương Thủ Chính mừng rỡ, vội lên lau lệ:
“Vẫn là lão tổ minh chủ, gia chủ chỉ là đồ nhát gan.
Sợ cái danh Dương Thần Thiên Tôn, dám tìm phế vật tính sổ.”
“Dương Thần Thiên Tôn?”
Vừa vài bước, lão giả gầy gò dừng :
“Sao lôi đây?”
“Lão tổ, cái phế vật hiện là nghĩa tử của Dương Thần Thiên Tôn.”
Nói đến đây, Đông Phương Thủ Chính càng thêm phẫn hận.
“Nó dựa Dương Thần Thiên Tôn mới kiêu căng như thế.
Lão tổ, nhất định dạy nó một bài học, lão tổ?”
Đông Phương Thủ Chính nghi hoặc lão tổ giường xuống.
Lão giả gầy gò khoát tay:
“Phế vật dính dáng đến Dương Thần Thiên Tôn, cần để mắt đến.”