A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 158: Đông Phương Mặc gặp cố nhân

Cập nhật lúc: 2025-09-17 11:07:40
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Kinh Tuyết mỉm Đông Phương Mặc:

“Tiểu Mặc vẫn luôn là một a .

Những lời , con thể đợi lớn thêm chút nữa hãy dạy.”

 

 

Đông Phương Mặc mím môi gì.

Cậu những điều đợi lớn mới học.

Bởi vì khi cha nương mất tích, chỉ cô độc sống trong Đông Phương gia.

Bị bắt nạt đến thảm.

Nếu phản kháng, chửi , ngay cả một bát cháo loãng cũng chẳng ăn nổi…

 

 

Lý Kinh Tuyết xoa đầu nhi nữ, dịu dàng hỏi:

“A Chiêu thích a , đúng ?”

 

 

A Chiêu lập tức đáp lớn:

, con thích a  ~”

 

 

Đông Phương Mặc ngây a nương với gương mặt ôn nhu, cùng đôi mắt sáng lấp lánh.

, khác hẳn khi còn nhỏ.

Có a nương, a cha, cả a tỷ Tô Vi Nguyệt.

Còn chính , thậm chí phần lớn tử trong Kiếm Tông đều sẽ che chở trưởng thành.

Muội cho dù học những kinh nghiệm của , cũng thể lớn lên vui vẻ, hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, mũi Đông Phương Mặc cay cay, vành mắt nóng lên.

 

 

Cậu giơ tay lau mặt, mỉm :

“Được, con , con sẽ dạy những lời đó nữa.”

 

 

Lòng bỗng thấy sáng sủa:

Muội cần học cũng chẳng .

Nếu kẻ nào dám bắt nạt a , , với tư cách là a , thể mắng , đánh trả.

Sao để đáng yêu học những lời khó chứ?

 

 

Đừng , ngay cả bây giờ cũng chẳng cần mắng nữa.

Ai bảo a cha là Dương Thần Thiên Tôn, nhất nhân giới tu chân.

Còn a nương là tử của Cốc chủ Thần Nông Cốc.

 

 

, hiện giờ chỗ dựa lớn!

Hahahaha!

 

 

A Chiêu đang dựa trong lòng a nương, đôi tai khẽ động.

chút nghi hoặc về phía a :

“A …”

 

 

A hình như ?

Trước khi cô bé kịp gì, Lý Kinh Tuyết nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.

A Chiêu bối rối ngẩng đầu a nương.

 

 

, a nương.”

Đông Phương Mặc như chợt nhớ chuyện gì, liền :

“Con nhận một nhiệm vụ tông môn, phần thưởng chính là vật con cực kỳ cần.

đăng nhiệm vụ , hai lập đội mới tiếp nhận.

Con để cùng con lập đội.

Chỉ là nhiệm vụ khá nguy hiểm.

Con nghĩ, khi lập đội với a , con sẽ tự cũng .

a cùng, quá nguy hiểm, thể khuyên a giúp con ?”

 

 

A Chiêu liền tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy thể tin, cô sốt ruột với Lý Kinh Tuyết:

“A nương, a nương, con thắng a .

A từng , nếu a thắng thì con .

Còn nếu con thắng thì con nhiệm vụ đó mà!”

 

 

Lý Kinh Tuyết nghĩ đến ba A Chiêu tham gia nhiệm vụ tông môn đó: …

Nàng chút khó xử.

Khí vận của nhi nữ dường như hợp với các nhiệm vụ.

Lần nào thoạt bình thường cũng thành khó hơn, hoặc gây thêm biến cố ngoài ý .

Nếu để nhi nữ nhiệm vụ nguy hiểm, sẽ càng nguy hiểm hơn ?

 

 

“Quân tử giữ lời.

A Chiêu thắng, để con bé cùng .”

Người vẫn luôn như tấm phông nền, Diệp Phong Dương cất tiếng.

Chưa kịp để Lý Kinh Tuyết gì, truyền âm:

“Yên tâm, sẽ theo.”

 

 

“A cha thật ~”

A Chiêu nhào ngay lòng a cha.

Diệp Phong Dương thoáng cứng , động tác gượng gạo xoa đầu nhi nữ.

Chỉ thấy nhi nữ ngẩng mặt, đầy mong chờ:

“A cha, lâu con ăn điểm tâm cha , a cha thể cho con ?”

 

 

Diệp Phong Dương: …

“Được.”

 

 

“A cha thật ~”

A Chiêu tươi rạng rỡ, nghĩ ngợi một chút đầu ôm lấy chân a :

“A cũng .”

 

 

Rồi chạy đến chỗ Tiểu Bạch đang phơi nắng ngủ, bế lên ôm một cái:

“Tiểu Bạch cũng .”

Chưa kịp để Tiểu Bạch phản ứng, tiểu cô nương đặt nó xuống, ôm lấy Tiểu Hôi bên cạnh:

“Tiểu Hôi cũng .”

 

 

Chủ trương công bằng, ai cũng một cái ôm.

Mọi : …

 

 

Sau khi A Chiêu ôm hết một vòng, liền cùng a đến nơi tiếp nhận nhiệm vụ tông môn.

Thành công nhận nhiệm vụ xong, tiểu cô nương trịnh trọng cầm cuộn nhiệm vụ to:

“Săn mười con yêu thú Đông Hải mặt biển, phần thưởng một giọt Nguyệt Hoa Tích Lộ?”

 

 

“A , Nguyệt Hoa Tích Lộ là gì ?”

A Chiêu ngẩng đầu hỏi.

 

 

“Là tinh hoa từ mặt trăng, thể giúp linh căn phát triển, tăng cường tu vi.”

Đông Phương Mặc đưa lời giải thích ai cũng .

 

 

“Ồ, a  vẫn hài lòng với linh căn ?

Ta ở đây còn …”

Tẩy Thiên Đan.

 

 

“Đa tạ , nhưng tự cố gắng.”

Đông Phương Mặc lập tức nhanh tay che miệng .

Muội , ba chữ Tẩy Thiên Đan tuyệt đối thể tùy tiện ngoài.

Đó là loại đan dược thất truyền nhiều năm, sẽ khiến kẻ dã tâm tìm đến.

 

 

Trên đường về, A Chiêu a dặn dò, cô vội vàng gật đầu:

“Được, sẽ nhắc nữa.

mà, đợi luyện nhiều, ai cũng , họ sẽ giành nữa .”

Ý nghĩ của tiểu cô nương đơn thuần đến buồn .

 

 

Đông Phương Mặc chỉ khẽ lắc đầu.

Loại đan dễ mà luyện.

Muội luyện Tẩy Thiên Đan, hẳn là nhờ Tiểu Bạch đại nhân, dù thì…

 

 

“Hình như ngửi thấy mùi điểm tâm ngọt ngào, a cha thật sự đang ?”

Lời của A Chiêu cắt ngang suy nghĩ của Đông Phương Mặc.

Tiểu cô nương nhanh chóng sải bước chân nhỏ chạy về tiểu viện, chạy một đoạn còn đầu gọi:

“A nhanh lên, chúng ăn điểm tâm xong xuất phát ~”

 

 

“Được, đến ngay.”

Đông Phương Mặc bước nhanh đuổi theo.

 

 

Thần Nông Cốc.

“Ầm!”

Lò đan phát nổ, tiếng vang chấn động bốn phía.

 

 

tử nhỏ giọng bàn tán:

“Đại sư , nhị sư nổ lò ?”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-158-dong-phuong-mac-gap-co-nhan.html.]

“Sao thế?

Nhị sư thì thường, nhưng từng thấy đại sư nổ lò bao giờ.”

 

 

“Có nhị sư trêu chọc đại sư ?”

 

 

“…”

“Cũng hẳn là khả năng.”

 

 

Trong phòng luyện đan hạng Giáp.

Minh Triết ho khan xua khói, sắc mặt u ám:

“Sao thất bại nữa ?

Rõ ràng ở Kiếm Tông, luyện thành ngay đầu cơ mà.”

 

 

Hắn nghĩ mãi thông:

“Đan phương đúng, dược liệu giống hệt.

Chẳng lẽ phong thủy Kiếm Tông hơn, thuận lợi hơn cho việc luyện Tẩy Linh Đan?”

 

 

Nguy Bán Hạ mắt lóe tia suy nghĩ:

“Không, chỗ khác biệt.”

 

 

“Ý là việc rời giữa chừng?

chúng cũng thử , vẫn thành công mà.”

 

 

“Không .”

Nguy Bán Hạ lắc đầu.

“Là linh thú của A Chiêu theo chúng .”

 

 

Minh Triết sững .

Ừ nhỉ, con linh thú hành vi quái lạ quả thật theo .

khi lò đan, nó chỉ một bên.

Thỉnh thoảng mấy câu, hôn mê, cũng chẳng đụng lò.

Không, nó chắc chắn gì đó.

Nếu , nhất định đòi theo ?

 

 

Minh Triết xoa cằm lẩm bẩm:

“Xem linh thú của A Chiêu lai lịch nhỏ .”

 

 

Nguy Bán Hạ liếc , gì.

Minh Triết bất lực:

“Sư , đừng dùng ánh mắt kẻ ngốc ?”

 

 

“Linh thú mà đan phương Tẩy Linh Đan thì lai lịch?”

Nói xong, Nguy Bán Hạ xoay rời .

 

 

Minh Triết vỗ trán:

Ừ nhỉ, quên mất.

 

 

“Sư , ?

Không luyện đan nữa ?”

 

 

Giọng nhạt nhòa truyền :

“Dù cũng luyện thành, luyện nữa cũng vô ích.”

 

 

Bờ biển Đông Hải.

Đôi mắt A Chiêu sáng rực đại dương mặt.

Thật !

 

 

Mênh m.ô.n.g vô tận, trời biển một màu.

Cảnh tượng khiến cô rung động đến ngẩn ngơ.

Mãi lâu cô mới hồn, hưng phấn gọi Tiểu Bạch trong giỏ tre lưng:

“Tiểu Bạch, biển rộng quá, dường như thấy điểm tận cùng đó nha.

Trong đó to ?”

 

 

“Có, những con to như cả ngọn núi nhỏ.”

Đông Phương Mặc đáp.

 

 

“Lớn ?”

A Chiêu tròn mắt kinh ngạc, biển:

“Không thấy .”

 

 

“Phải tận vùng biển sâu mới thấy.

Đợi xong nhiệm vụ, sẽ đưa thuyền khơi, thể sẽ gặp.”

Đông Phương Mặc xoa đầu .

 

 

“Được!”

Cô bé nắm chặt Tiểu Hắc bên hông:

“Vậy thôi, nhiệm vụ nào!”

 

 

“Đừng gấp, còn sớm.

Yêu thú biển thường lên bờ lúc hoàng hôn hoặc ban đêm.”

Đông Phương Mặc .

 

 

Đây là đầu A Chiêu chuyện , cô lập tức khen:

“A thật lợi hại, mấy chuyện cũng rõ.”

 

 

Đông Phương Mặc mỉm :

“Ta từng sống gần đây, nên chút ít.”

 

 

“A từng sống ở đây?”

Đôi mắt A Chiêu sáng bừng. 

“A và a tỷ khi , a tỷ cũng từng ở gần đây ?”

 

 

Đông Phương Mặc: …

Cái miệng c.h.ế.t tiệt !

 

 

“Chúng xong nhiệm vụ, xem xong cá , thể đến nhà a  ?”

 

 

Đông Phương Mặc trầm mặc hồi lâu mới đáp:

“Nhà chẳng ở Kiếm Tông ?”

 

 

A Chiêu sững , nhận lỡ lời, bất an:

“Xin …”

A nhà, chắc hẳn đau lòng.

 

 

mà, trong thành nhiều món ngon.

Đợi xong nhiệm vụ, đưa thành ăn.”

Đông Phương Mặc vội .

 

 

“…Thật chứ?”

A Chiêu ngập ngừng .

 

 

“Đương nhiên!”

Đông Phương Mặc vỗ ngực.

“A của chính là bản đồ sống của Thiên Hải thành.

Đảm bảo đưa ăn hết chỗ ngon.

Muội còn nhớ từng về điểm tâm của tửu lâu …”

 

 

Bị điểm tâm ngon hấp dẫn, A Chiêu ngay cả cá cũng chẳng còn xem nữa.

Cô chỉ mong trời mau tối, nhanh chóng săn mười con yêu thú lập tức đến tửu lâu ăn điểm tâm.

Hai ở bờ biển đợi đêm xuống, thỉnh thoảng trời cưỡi kiếm lướt qua.

 

 

A Chiêu ngạc nhiên:

“Nhiều ghê.”

 

 

“Ừ, cuối thu đầu đông là lúc yêu thú Đông Hải quấy phá.

Thành chủ Thiên Hải thành sẽ phát nhiều nhiệm vụ treo thưởng.

Để tử các tông môn đến săn bắt…”

 

 

“Yo?

Đây chẳng phế vật Đông Phương gia ?

Ta còn tưởng nhầm chứ.”

Một giọng vang lên, cắt ngang lời Đông Phương Mặc.

Loading...