A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 154: Quả trứng trông có chút quen mắt

Cập nhật lúc: 2025-09-17 07:35:47
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiếm Tông nhận tin tức liền nhanh chóng phái đến những tử kinh nghiệm hơn.

Một nam một nữ, tu vi Kim Đan kỳ, khí thế bất phàm.

Hai tiên cung kính hành lễ vãn bối với A Chiêu:

“Đệ tử bái kiến tiểu sư thúc tổ.”

 

 

A Chiêu lưng thẳng tắp, khoanh tay ngực.

Nghiêm túc gật đầu một tiếng, đó cất giọng non nớt :

“Xử lý chính sự .”

 

 

“Đại sư tỷ, nhị sư !”

Tạ Nhất Cẩn thấy đến thì lộ vẻ , nhắc nhở:

“Bên hôi thối lắm, hai cẩn thận chút.”

 

 

Người đến chính là đại sư tỷ và nhị sư của Lưu Tinh phong.

Cũng là tỷ ruột của Tạ Nhất Cẩn.

 

 

Đại sư tỷ của Tạ Nhất Cẩn xoa đầu sư , gương mặt đầy từ ái:

“Được, bọn sẽ chú ý.”

 

 

Tạ Nhất Cẩn tiếp:

“Có cần lấy khăn che mũi ?

Lúc nãy tiểu sư thúc tổ , dễ chịu hơn nhiều.”

 

 

Nhị sư vô cùng kinh ngạc:

“Các ngươi phong bế khứu giác ?”

 

 

“……”

Ba Tạ Nhất Cẩn lặng thinh.

Ờ ha, còn cách nữa.

 

 

Nhị sư bật , xoa mạnh đầu Tạ Nhất Cẩn:

“Ngày thường ngươi thông minh lắm cơ mà, hôm nay ngẩn ?”

 

 

Tạ Nhất Cẩn nhỏ giọng đáp:

“Lúc đó nghĩ .”

 

 

“Được , các ngươi ở chăm sóc tiểu sư thúc tổ, bọn xem xét.”

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của bốn A Chiêu.

 Sư sư tỷ của Tạ Nhất Cẩn bình tĩnh tiến sâu trong vườn Linh Quả.

Rất nhanh bóng dáng che khuất.

 

 

Hoa Dạ Ánh thu hồi ánh , cảm khái:

“Nói thật, tử Lưu Tinh phong các ngươi đều là nhân trung long phượng.

Sao đến lượt ngươi thành thế ?”

 

 

Tạ Nhất Cẩn phản bác:

“Ta tuy bằng sư sư tỷ, nhưng cũng là hạt giống hiếm vạn dặm mới tìm , ?”

 

 

Hoa Dạ Ánh hừ một tiếng:

“Nói như thể vạn dặm chọn một .”

 

 

Tạ Nhất Cẩn: …

Cũng đúng, tử thể bước nội môn Kiếm Tông đều do các phong chủ cùng trưởng lão đích chọn lựa kỹ càng.

vẫn trừng Hoa Dạ Ánh, đối phương cũng chịu yếu thế mà trừng .

Ánh mắt hai va , khói thuốc s.ú.n.g vô hình bắt đầu lan .

 

 

Hoa Dạ Ánh:

“Đánh một trận?”

 

 

Tạ Nhất Cẩn:

“Đánh thì đánh.”

 

 

Hai đặt tay lên chuôi kiếm, chuẩn động thủ.

Chợt một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại giơ chặn mặt:

“Thôi nào, đánh .”

A Chiêu , :

“Đừng cãi nữa, ai cũng lợi hại bằng , lợi hại nhất.”

 

 

Cả hai: ……

Nguyệt Tri Phù bên cạnh: ……

Ai dạy tiểu sư thúc tổ kiểu khuyên can thế ?

nhờ một câu của A Chiêu, hai thật sự từ bỏ ý định giao thủ.

 

 

A Chiêu họ, bất đắc dĩ than:

“Haiz, các ngươi lớn mà khó dạy quá, tỷ của còn ngoan ngoãn hơn nhiều.”

 

 

“……”

Huynh tỷ của cô năng dễ , việc gọn gàng.

Sẽ như hai cứ động tí là đánh .

Lúc , A Chiêu vô cùng nhớ a  a tỷ nhà .

 

 

Khoảng một canh giờ , sư sư tỷ của Tạ Nhất Cẩn trở về.

Cả nồng nặc mùi hôi.

Hai sắc mặt trầm trọng:

“Tình hình nghiêm trọng, bọn phát hiện y phục của tử môn phái khác.”

 

 

Đây là chuyện cực kỳ rắc rối.

g.i.ế.c tử môn phái khác ném xác trong địa bàn Kiếm Tông.

Hoặc chính là tay ngay đất Kiếm Tông.

Nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.

 

 

“Bọn điều tra tiếp.

Tiểu sư thúc tổ, các về , giao nơi cho chúng .”

Đại sư tỷ với tiểu cô nương.

 

 

A Chiêu do dự:

“Không cần bọn giúp một tay ?”

 

 

Đại sư tỷ , xổm xuống xoa đầu nàng, liếc ba Tạ Nhất Cẩn:

“Tiểu sư thúc tổ, ngươi xem, ba sắc mặt tái nhợt.

Chắc chắn họ khó chịu lắm , cần về tông môn nghỉ ngơi.

Đáng lẽ đưa họ về, nhưng hiện tại rời .

Nên nhờ tiểu sư thúc tổ chiếu cố họ đường về.”

Nàng dịu dàng A Chiêu, đầy mong đợi:

“Người  thể giúp ?”

 

 

A Chiêu xong mắt sáng lên, lưng thẳng tắp, giọng vang vang:

“Tất nhiên là thể.”

Cô bé vỗ ngực, nghiêm túc mà non nớt :

“Ta là trưởng bối, đường sẽ chăm sóc thật cho Tiểu Tạ bọn họ.”

 

 

“Đa tạ tiểu sư thúc tổ,  thật sự giúp bọn một đại ân.”

Đại sư tỷ vô cùng cảm kích.

 

 

“Đây là việc nên mà.”

A Chiêu ngượng ngùng.

 

 

Ba Tạ Nhất Cẩn: ???

Nguyệt Tri Phù truyền âm cho Tạ Nhất Cẩn:

“Sao cảm giác sư tỷ dỗ tiểu sư thúc tổ lên tận trời ?”

 

 

Tạ Nhất Cẩn ho nhẹ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-154-qua-trung-trong-co-chut-quen-mat.html.]

“Bình thường thôi, đại sư tỷ một tay nuôi nấng chúng lớn lên.

Nàng giỏi dỗ trẻ con.”

 

 

Nguyệt Tri Phù , nhớ đến vị sư phụ đáng tin của .

Nhìn đại sư tỷ Lưu Tinh phong mà thêm phần đồng tình.

 

 

!”

A Chiêu nhớ , kéo Tiểu Kim từ lưng , trịnh trọng với nữ tu mặt:

“Nó yêu , các ngươi bắt nạt nó.

Đây vốn là nhà của chúng, chỉ là kẻ …”

Cô bé thứ tự mà kể đại khái sự việc:

“Giờ nó tìm đại ca nó, nếu các ngươi gặp thì…”

 

 

“Gào!!!!!!!”

Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, bóng dáng khổng lồ phủ xuống đoàn .

 

 

Đại sư tỷ biến sắc, đầu thấy một con yêu thú lông trắng như núi nhỏ.

Đôi mắt như đèn lồng đang giận dữ bọn họ.

Nàng lập tức rút kiếm, che chở A Chiêu cùng ba :

“Lùi !”

 

 

Lòng nàng trầm xuống.

Con yêu thú thực lực Kim Đan đỉnh phong, mà bên còn bốn “tiểu hài tử” cần bảo vệ.

Nàng lập tức cùng nhị sư trao đổi ánh mắt, quyết định:

Nàng ở cầm chân, nhị sư đưa bọn nhỏ rời .

Kiếm trong tay nắm chặt, huyết mạch sôi sục, dường như cũng đánh một trận thống khoái.

 

 

lúc , một cái bóng vàng lao chắn đám .

Tiểu Kim phấn khởi kêu to:

“Đại ca, đại ca, ngươi trở về ~”

 

 

Mọi : ???

Đại ca?

 

 

A Chiêu ngẩng đầu con khỉ trắng to như núi, Tiểu Kim cao ngang , lòng lóe ý nghĩ:

Có nên hỏi thử xem đại ca nó ăn gì mà lớn thế ?

 

 

“Gừ…”

Con khỉ trắng rống khẽ với Tiểu Kim.

Tiểu Kim lập tức líu lo bằng tiếng khỉ, tay chân múa may, rõ ràng đang giải thích gì đó.

 

 

Khỉ trắng liếc đoàn , Tiểu Kim phiên dịch:

“A Chiêu thật sự , kẻ bọn họ bắt .”

 

 

Khỉ trắng xong, thể như núi nhỏ dần thu nhỏ .

Cuối cùng biến thành một con khỉ lông trắng cao cỡ nam nhân trưởng thành.

biến nhỏ, Tiểu Kim lập tức lao đến ôm lấy:

“Đại ca, ngươi , lo c.h.ế.t .”

 

 

Khỉ trắng đáp mấy tiếng.

Hai con khỉ trao đổi một lát, Tiểu Kim chạy về phía A Chiêu:

“A Chiêu, về cùng đại ca.

Đại ca nhờ chuyển lời cảm ơn các ngươi báo thù giúp.”

 

 

A Chiêu khỉ trắng, nó cũng học theo loài , khom hành lễ với cô.

A Chiêu chớp mắt:

“Đại ca ngươi ?”

 

 

“Ừ, từng , trong tộc , thông minh nhất là , mạnh nhất là đại ca.”

Tiểu Kim gật gù:

“Nó yêu lực mạnh nhưng linh trí cao.”

 

 

Để tỏ lòng cảm ơn, khỉ trắng tặng A Chiêu một lễ vật:

Một quả trứng to bằng đầu cô.

 

 

A Chiêu quả trứng trong lòng, cảm thấy chút quen mắt, như từng thấy ở .

Cô ngẩng đầu hỏi Tiểu Kim:

“Cái là?”

 

 

Tiểu Kim đại ca , nó líu lo mấy câu.

Tiểu Kim dịch :

Đại ca nó hôm nay đến vườn Linh Quả gây sự vì dọc đường gặp hai kẻ lén lút.

Thấy bọn họ mang quả trứng .

Đại ca nó thấy trứng to, thể cho bầy nhỏ ăn no bụng.

Nên âm thầm bám theo cả nửa ngày, nhân lúc bọn sơ hở thì cướp về.

 

 

A Chiêu tròn mắt:

“Cướp… cướp về?”

 

 

“Gừ gừ..”

Khỉ trắng thấp giọng gầm.

 

 

Tiểu Kim dịch:

“Đại ca , quả trứng chắc chắn do bọn trộm từ yêu thú khác.

Nó cướp cũng bình thường thôi.”

 

 

Biểu cảm A Chiêu phức tạp:

“Đầu óc đại ca ngươi cũng khá đấy.”

 

 

Tiểu Kim bất đắc dĩ:

“Liên quan đến ăn uống, đại ca suy nghĩ đặc biệt nhanh nhạy.”

 

 

A Chiêu quả trứng:

“Đây là thức ăn của các ngươi, các ngươi đem về ăn .”

 

 

Khỉ trắng gầm một tiếng, Tiểu Kim :

“Đại ca bảo đây là quà tạ ơn các ngươi đuổi kẻ .

Nếu ăn trứng, nó lên núi kiếm, ngươi cứ giữ lấy.”

 

 

A Chiêu thấy cũng chối từ nữa:

“Vậy đa tạ Tiểu Kim, đa tạ đại ca của Tiểu Kim.”

Cô bé cúi mắt quả trứng trong lòng, cong đôi mắt:

“Ta về sẽ bảo a nương thành bữa tối.”

 

 

Tiểu Bạch bên cạnh: ……

Nó lặng lẽ dời tầm mắt .

 

 

Trước khi rời .

Đại sư tỷ Lưu Tinh phong tặng cho bọn khỉ một miếng ngọc bài hình thoi to bằng bàn tay.

Bên ngọc bài khắc chữ “Kiếm”.

 

 

Đại sư tỷ :

“Các ngươi treo nó ở lối thung lũng dễ thấy, nó sẽ cho các ngươi chút che chở.

nhớ, điều ác.

Nếu các ngươi bậy, tử Kiếm Tông sẽ tự đến thanh trừ.”

 

 

Tiểu Kim nhận lấy ngọc bài, vai khỉ trắng rời .

A Chiêu mang quả trứng, cùng ba  Tạ Nhất Cẩn và Tiểu Bạch lên một chiếc linh chu nhỏ.

Chậm rãi bay về hướng Kiếm Tông.

 

 

A Chiêu ôm quả trứng, đang nghĩ nên ăn thế nào.

Bỗng thấy gì đó, khẽ “ồ” một tiếng:

“Quả trứng một vết nứt nhỏ ?”

Loading...