A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 136: A nương báo thù gặp hiểm

Cập nhật lúc: 2025-09-16 06:19:22
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sư phụ!”

Cư Chính An Tĩnh Tâm đàm gọi:

“Đệ tử việc gấp bẩm báo.”

 

 

Lục Tri Nhai thoắt một cái xuất hiện:

“Chuyện gì?”

Ông về phía truyền âm cho Cư Chính An:

“Tiểu sư thúc tổ của ngươi đang ở thời khắc trọng yếu.”

 

 

Cư Chính An cũng truyền âm :

“Tiểu sư thúc gặp chuyện .”

 

 

“Tiểu sư ? Nàng ?”

Lục Tri Nhai sững .

 

 

Cư Chính An liền đem tình trạng của A Chiêu kể sơ qua, sắc mặt lo âu:

“Đệ tử từng gặp tình huống như , đặc biệt đến xin sư phụ chỉ điểm.”

 

 

Lòng vốn ôm chút chờ mong với sư phụ , nhưng thất vọng, bởi Lục Tri Nhai hỏi:

“Đột nhiên thất thần, nhưng biểu hiện bình ?

Chẳng lẽ là mất hồn?”

 

 

“Hồn phách đều còn đủ.”

 

 

Lục Tri Nhai nghĩ mãi mà thông:

“Thật kỳ quái, từng qua chứng trạng như .

Có tìm y tu ở Thần Nông cốc ?”

 

 

Cư Chính An gật đầu:

“Hai sư của Lý sư điệt lúc đến tìm nàng, cũng nguyên nhân.

Nguy đạo hữu phát Lôi Tín cho cốc chủ Thần Nông cốc .”

 

 

Lục Tri Nhai vuốt râu:

“Vậy cũng , chừng Bạch cốc chủ nguyên do.”

Ông đầu hàn đàm sâu phía , khỏi thở dài một :

là sóng yên sóng khác nổi…

Ấy? Khoan , lẽ thể mượn việc kích thích tiểu sư thúc tổ của ngươi một chút .”

 

 

Cư Chính An chút do dự:

“Vạn nhất kích thích quá đà...

Nếu tiểu sư thúc tổ bỏ chạy, chắc sẽ A Chiêu thứ hai nhặt về .”

 

 

“….”

Lục Tri Nhai trầm mặc, :

“Bây giờ ràng buộc, thành công.”

 

 

Cư Chính An: …

 

 

Lục Tri Nhai cắn răng:

“Dẫu cũng thể thử, ngựa chết xem như ngựa sống mà chữa.”

 

 

Cư Chính An ở Tĩnh Tâm đàm hồi lâu, đến khi mang đầy mặt u sầu bước khỏi rừng trúc.

Liền bắt gặp đại tử của với gương mặt lạnh lùng như băng đợi sẵn.

Bước chân khựng :

“Sao sắc mặt nặng nề thế? Tra ?”

 

 

“Vâng, tử thử gài lời Cố Vong Ưu…”

Lục Dao Phong đem chuyện nắm kể .

 

 

“Cái tên khốn kiếp !”

Cư Chính An xong tức giận đến run cả , mắt bùng lên lửa giận:

“Gõ chuông, triệu tập chư vị phong chủ và trưởng lão trong môn đến Chấp Pháp đường, cùng thẩm vấn Cố Vong Ưu.

Còn nữa, bảo Chấp Kiếm trưởng lão đưa Vĩnh An trấn bắt hết về.”

 

 

“Rõ.”

 

 

“Coong! Coong! Coong!!!”

Chuông lớn đặt ở đỉnh Tàng Kiếm phong gõ vang, phát ba tiếng nặng nề, kéo dài.

Những đang nôn nóng đợi tin tức trong tiểu viện cũng thấy chuông .

 

 

Đông Phương Mặc lấy kinh ngạc:

“Đây là tiếng gì ?”

 

 

Sắc mặt Lý Kinh Tuyết thoáng trầm:

“Ba tiếng dài, là tông chủ triệu tập các phong chủ và trưởng lão trong môn.”

 

 

Thông thường, nếu chuyện lớn, cái chuông ở đỉnh Tàng Kiếm phong sẽ bao giờ tùy tiện gõ vang.

Lúc , bóng dáng Lục Dao Phong xuất hiện trong viện, Lý Kinh Tuyết vội vàng tiến lên hỏi:

“Lục sư , xảy chuyện gì?”

 

 

Lục Dao Phong lạnh mặt nàng:

“Lý sư , theo một chuyến đến Chấp Pháp đường.”

 

 

Lý Kinh Tuyết khẽ sững, Đông Phương Mặc bên cạnh thì lo lắng, lập tức bước lên chắn nàng:

“A nương hề phạm , vì mang đến Chấp Pháp đường?”

Cậu Chấp Pháp đường của Kiếm Tông là nơi xử trí tử phạm , bình thường ai cũng chẳng đến gần.

 

 

Lục Dao Phong liếc Đông Phương Mặc một cái, tiếp tục :

“Ta tra một tin từ Cố Vong Ưu, liên quan đến Lý sư và Lý sư thúc.

Sư phụ quyết định thẩm vấn Cố Vong Ưu, Lý sư cùng đến đó với tư cách đương sự.”

 

 

“Lý sư thúc?”

Đông Phương Mặc ngơ ngác, ai?

 

 

“…Hắn gì với a cha ?”

Lý Kinh Tuyết chợt hiểu , sắc mặt trở nên tái nhợt.

 

 

Lục Dao Phong Đông Phương Mặc, Nguy Bán Hạ mái hiên, suy nghĩ một chút mới :

“Chúng , tử Chấp Pháp đường áp giải Cố Vong Ưu đến đó .”

 

 

Chấp Pháp đường dựng ở chân núi Tàng Kiếm phong, cách đó xa.

Lục Dao Phong giải thích sự tình cho Lý Kinh Tuyết.

Hai sóng vai mà , hồi lâu, Lý Kinh Tuyết mới mở lời:

“Lục sư , đừng băn khoăn, cứ thẳng, chịu đựng .”

 

 

Lục Dao Phong: …

Hắn liếc nàng, thấy mày nàng ánh lên vẻ kiên nghị, gương mặt vốn biểu cảm khẽ gật đầu:

“Được.”

 

 

Lục Dao Phong dừng một thoáng thẳng:

“Cố Vong Ưu cấu kết với tà tu.

Việc căn cơ của hủy cùng việc Lý sư thúc bỏ trong bí cảnh đều là một tay bày mưu.”

 

 

Bước chân Lý Kinh Tuyết bỗng khựng , đôi mắt đầy kinh hoàng và khó tin.

Cha nàng, cha nàng là Cố Vong Ưu hại c.h.ế.t ?

 

 

Lục Dao Phong thấy vẻ mặt nàng, tưởng nàng rõ hơn, bèn tiếp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-136-a-nuong-bao-thu-gap-hiem.html.]

“Cố Vong Ưu ái mộ ghen tị với , sợ tu vi ngày càng cao, cuối cùng rời xa .

Lý sư thúc vô tình phát hiện qua với tà tu, liền mắng cho một trận, còn định báo việc lên tông môn.

Cố Vong Ưu khổ cầu, lấy cớ.

Lý sư thúc nhất thời mềm lòng nên giấu , chỉ cảnh cáo cải tà quy chính…

Lý sư ?”

 

 

Còn kịp xong, Lý Kinh Tuyết mắt đỏ hoe chạy , Lục Dao Phong vội đuổi theo.

 

 

Chấp Pháp đường nơi hẻo lánh chân núi Tàng Kiếm phong.

Bởi trưởng lão và tử nơi lạnh lùng khắc nghiệt, nên hiếm ai đến gần.

giờ phút vô cùng náo nhiệt, các phong chủ rảnh rỗi đều lượt xuất hiện cửa.

 

 

Không rõ đầu đuôi, phong chủ ngơ ngác:

“Xảy chuyện gì? Sao đột nhiên triệu tập chúng đến Chấp Pháp đường?”

 

 

Có kẻ tin đồn mấy ngày nay liền :

“Có lẽ liên quan đến Thanh Phong phong .”

 

 

“Thanh Phong phong?”

Một phong chủ lớn tuổi cố nhớ , ngập ngừng hỏi:

“Có cái kẻ nhỏ nhen tên Cố Vong Ưu ?”

 

 

“Chính là .”

 

 

“Hắn ?”

 

 

“Nghe tư tình với tử Thanh Trúc phong, còn móc lấy nội đan của đạo lữ.”

 

 

“Xì, Kiếm Tông kẻ vô sỉ như ?”

 

 

“Cũng chỉ là tin đồn, Cố phong chủ vốn bình , chắc phu thê cãi cọ, truyền sai thôi.”

Mấy phong chủ thì thầm Chấp Pháp đường.

 

 

Trong đại sảnh, Cố Vong Ưu đang quỳ giữa trung tâm.

Đại sảnh rộng rãi trống trải, bốn phía bày ghế thành vòng tròn.

Các phong chủ ai cũng xuống, ánh mắt kẻ quỳ , âm thầm truyền âm bàn tán.

 

 

Chẳng bao lâu, một nửa ghế .

vẫn thấy Chấp Pháp trưởng lão .

 

 

“Cố Vong Ưu!”

Giọng quát phẫn nộ vang lên, Lý Kinh Tuyết từ cửa đại sảnh xông , thẳng chân đá ngã xuống đất.

Tay chân Cố Vong Ưu khóa bằng khóa trói linh, linh lực áp chế, thể né tránh, liền ăn trọn cú đá ngay ngực, ngã sóng soài.

Các phong chủ vốn đang âm thầm truyền âm, thấy cảnh thì nhướng mày, càng truyền nhanh hơn.

 

 

“Ta g.i.ế.t ngươi!”

Vừa thấy Cố Vong Ưu, lửa giận trong lòng Lý Kinh Tuyết bùng lên ngùn ngụt.

Nàng lao đến bóp chặt cổ .

Chết, nàng chết, chết!

 

 

Không còn sức phản kháng, Cố Vong Ưu phát tiếng khò khè, giãy dụa yếu ớt.

Gương mặt tuấn dần đỏ bừng, mắt trắng dần lật lên.

 

 

“Dừng tay!”

Một giọng nghiêm nghị vang lên. 

“Tội phạm còn thẩm vấn, thể chết, còn mau kéo nàng .”

 

 

Đệ tử Chấp Pháp đường vội tiến lên, gỡ tay Lý Kinh Tuyết .

Nàng giãy giụa:

“Thả , g.i.ế.t , g.i.ế.t !”

 

 

“Định.”

Thân thể Lý Kinh Tuyết lập tức cứng đờ, thể động đậy.

Chỉ đôi mắt đảo , về phía vị Chấp Pháp trưởng lão xuất hiện.

 

 

Chấp Pháp trưởng lãoo vẻ mặt nghiêm khắc, hiểu sơ sự tình, nàng thở dài:

“Ta ngươi phẫn nộ, nhưng g.i.ế.t  ngay lúc chẳng rẻ cho quá ?”

 

 

Bị định , Lý Kinh Tuyết nhúc nhích, trong mắt chỉ còn ngập tràn hận ý.

Các phong chủ khác thấy trưởng lão ngăn , kẻ thì tiếc nuối xem kịch , kẻ thì lắc đầu, lên tiếng khuyên:

“Kinh Tuyết nha đầu, các ngươi vốn là đạo lữ, đến mức huyết hải thâm thù thế ?”

 

 

Ánh mắt đồng loạt về phía

Chính là phong chủ Thanh Trúc phong, Tằng Khải Văn.

 

 

Tằng Khải Văn hình mập, mắt nhỏ, trông như tính khí hiền hòa, giọng khuyên nhủ:

“Chuyện của Cố phong chủ chúng đều , nhưng hối cải , ngươi tha thứ cho .”

 

 

Nếu thể cử động, chắc chắn Lý Kinh Tuyết sẽ nhảy dựng lên chỉ mặt mà mắng.

 

 

“Các ngươi vốn là đạo lữ, năm xưa ngươi thương, Cố phong chủ chẳng rời chẳng bỏ.

Bao năm nay khắp nơi tìm thuốc, chữa lành căn cơ cho ngươi, để ngươi phong chủ phu thê hưởng phúc.

Ngươi xem, thiên hạ ngoài , còn ai đối với ngươi ?”

 

 

Lời khiến nhiều phong chủ rõ nội tình gật gù:

“Quả thật cũng đối đãi đạo lữ tệ.”

 

“Kinh Tuyết nha đầu, chớ xúc động.”

 

 

Cố Vong Ưu như con ch.ó c.h.ế.t thở dốc, nhưng xong lời , mắt lóe lên chút đắc ý.

Hắn run rẩy dậy, ho khẽ mấy tiếng, Lý Kinh Tuyết bằng ánh mắt đầy thâm tình:

“A Tuyết, sai, sẽ sửa, yêu nàng, chính vì yêu nàng mới những chuyện .”

 

 

Bị định , thể Lý Kinh Tuyết run bần bật vì giận, gân xanh nổi trán.

Sao kẻ hạ tiện như , nàng giết, nhất định giết!

Chợt, nàng nhớ tới hai viên “Vô địch lôi bạo đạn” mà Tô Vi Nguyệt đưa cho .

Chỉ hai quả cũng đủ tiễn một tu sĩ Nguyên Anh về Tây thiên.

Dù chết, nàng cũng kéo c.h.ế.t chung.

 

 

Tằng Khải Văn vội khuyên thêm:

“Lý nha đầu, nam nhân phạm sai lầm vốn bình thường.

Hắn sai, dù cũng là đạo lữ.

Tha thứ, cùng sống tiếp chẳng ?”

 

 

Cư Chính An bước cửa thấy câu , trán giật giật, thầm chửi:

Kẻ nào hươu vượn thế!

 

 

Hắn đang định quát thì nhiệt độ trong đại sảnh chợt hạ xuống, một giọng thản nhiên, lạnh lùng vang lên:

“Nàng cần tha thứ cho Cố Vong Ưu.”

 

 

Mọi chấn động, mắt Cư Chính An mở lớn.

Nhận liền vội hành lễ với nam tử bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Lý Kinh Tuyết.

Trong tay ôm một tiểu cô nương khắc ngọc chạm ngà:

“Đệ tử bái kiến Dương Thần Thiên Tôn.”

 

 

Các phong chủ vốn đang cũng đồng loạt lên, cúi hành lễ:

“Đệ tử bái kiến Dương Thần Thiên Tôn.”

Loading...