A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 128: Ta không cho ngươi mắng a nương của ta
Cập nhật lúc: 2025-09-15 11:53:32
Lượt xem: 93
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Trạch Lạc thấy lời của phụ , mặt lộ vẻ do dự.
“Thế nào? Ngươi nguyên nhân?”
Cố Vong Ưu bỏ qua vẻ mặt giằng co .
Cố Trạch Lạc mím môi, thấy , Cố Vong Ưu :
“Chuyện gì mà khiến ngươi do dự lâu như ?”
“… Thật đó hài nhi từng A Chiêu gọi nữ nhân là a nương.
Hôm nay...”
Cố Trạch Lạc đến đây thì ngập ngừng, cắn răng tiếp tục:
“Bà cũng thừa nhận A Chiêu là nhi nữ của bà .”
Nói lời vẫn chôn trong lòng, Cố Trạch Lạc cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nó nhịn về phía Cố Vong Ưu.
Thấy mặt phụ mang theo vẻ suy tư liền hỏi:
“Phụ , nữ nhân thật sự là…
Thật sự là đạo lữ của Dương Thần Thiên Tôn ?
Con :
A Chiêu mới ba tuổi, còn đôi tỷ song sinh của nó mười lăm, mười sáu .”
Cố Trạch Lạc chút phẫn nộ.
Nếu lời đồn là thật, thì nữ nhân phản bội phụ .
Thật sự đáng giận!
Cố Vong Ưu thấy bộ dạng liền nó đang nghĩ gì, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Ta ngươi đang nghĩ cái gì.
nàng tuyệt đối thể là đạo lữ của Dương Thần Thiên Tôn.”
Cố Trạch Lạc hiểu tại phụ chắc chắn như .
Cố Vong Ưu thấy rõ suy nghĩ của nó, liền :
“A nương của ngươi tuy tài cán gì.
bao năm qua vẫn luôn xử lý chuyện lớn nhỏ của Thanh Phong Phong.
Mấy chục năm như một.
Thêm đó căn cơ tổn thương, thích ngoài.
Ngày ngày đều ở Thanh Phong Phong.”
Nói đến đây, ánh mắt Cố Vong Ưu mang theo vẻ khinh miệt:
“Dù năm đó nàng theo Cốc chủ Thần Nông Cốc học luyện đan.
Cũng là lúc vị đến chữa bệnh cho nàng mới bái sư.
Căn bản từng rời khỏi Thanh Phong Phong.
Làm thể lén sinh ba đứa con?”
Nghe xong, Cố Trạch Lạc âm thầm thở phào.
Vậy thì , nó còn tưởng nữ nhân với phụ , khiến phụ mang tiếng .
“Vậy ngày mai con cần tìm bà ?”
Cố Trạch Lạc nhịn hỏi.
“Không cần.”
Cố Vong Ưu phất tay.
“Ngươi chuyên tâm môn nội đại tỷ là .
Ta hy vọng với phận nhi tử của Thanh Phong Phong phong chủ.
Ngươi thể giành thứ hạng .”
Ngày thường nếu , Cố Trạch Lạc chắc chắn sẽ tự tin đáp ứng.
nay nó xem như bỏ thi đấu võ đài.
Khả năng giành thứ hạng cao là thấp.
Nó chút chột đáp một tiếng.
May mắn là phụ luôn cẩn trọng dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Nên phát hiện sự khác thường của nó.
Cố Vong Ưu dặn dò mấy câu qua loa cho nó lui .
Sau khi Cố Trạch Lạc , Cố Vong Ưu bật :
“Thì là , trách dám tự tin đề nghị hủy khế ước đạo lữ.
Hóa tìm chỗ dựa .”
“Muốn khổ sở cầu nàng ?”
Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, mắt mang theo vẻ khinh thường:
“Đã Dương Thần Thiên Tôn chống lưng cho ngươi, thì sẽ như ngươi mong .”
Sáng sớm.
A Chiêu tinh thần phấn chấn cáo biệt a nương.
Cô dắt theo a a tỷ cùng đến quảng trường đại điện tông môn.
Hôm nay vẫn còn thi đấu võ đài.
A Chiêu cảm thấy trở nên lợi hại thì khác mạnh thế nào.
Cô quyết định đến xem tỷ thí, quan sát lợi hại .
Đông Phương Mặc tạm thời lộ phận nhi tử của Dương Thần Thiên Tôn.
Cậu lặng lẽ theo A Chiêu cùng Tô Vi Nguyệt.
Tô Vi Nguyệt trở thành tiểu đồ của tông chủ Thiên Cơ Môn, lòng tin tràn đầy.
Nàng cũng chẳng bận tâm ánh mắt khác, nắm tay xem khắp các võ đài.
“Tiểu sư thúc tổ?”
Một giọng chột vang lên.
A Chiêu đầu , thấy gương mặt nịnh nọt của Tạ Nhất Cẩn.
Cô hừ một tiếng, mặt thèm .
“Vi Nguyệt sư thúc tổ, cũng ở đây.”
Tạ Nhất Cẩn nhanh chóng chú ý đến Tô Vi Nguyệt, vội vàng chào.
Tô Vi Nguyệt đối với kẻ hôm qua chọc mấy thiện cảm.
Nàng chỉ khẽ gật đầu xem như đáp .
“Tiểu sư thúc tổ...”
Tạ Nhất Cẩn chẳng để ý đến thái độ của nàng.
Hắn bước đến bên cạnh tiểu cô nương xổm xuống.
“Người xem mang cái gì cho .”
A Chiêu mặt lạnh:
“Ta cần ngươi mang đồ cho .”
Cô vẫn nhớ rõ kẻ châm chọc .
“À, đây là điểm tâm mua cho .”
Tạ Nhất Cẩn lấy một hộp điểm tâm tinh xảo.
“Nó là món ngon nhất trong trấn, mềm dẻo.
Ngọt mà ngấy, còn hương sen nhè nhẹ, nhân phong phú…”
Hắn thao thao bất tuyệt.
Ban đầu, A Chiêu quyết tâm để ý.
miêu tả chút d.a.o động, đầu :
“Thật sự ngon ?”
“Tất nhiên, nếm thử một miếng ?”
Hắn mở hộp, hương sen nhàn nhạt lan tỏa.
Bên trong là những chiếc bánh xanh hình lá sen, vẻ ngon miệng.
A Chiêu hỏi mua ở , bao nhiêu một hộp, Tạ Nhất Cẩn đều trả lời rõ ràng.
Nghe xong, A Chiêu hài lòng gật đầu:
“Được , nể mặt điểm tâm, tha thứ cho ngươi.”
Tạ Nhất Cẩn mừng rỡ:
“Cảm ơn tiểu sư thúc tổ, điểm tâm xin nhận lấy.”
A Chiêu đưa tay đẩy hộp điểm tâm :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-128-ta-khong-cho-nguoi-mang-a-nuong-cua-ta.html.]
“Không cần, ngươi giữ mà ăn.”
Tạ Nhất Cẩn trừng to mắt:
“Tại ?”
“Điểm tâm đắt, kiếm tiền dễ, ngươi giữ ăn .”
A Chiêu giọng non nớt :
“Ta ăn thì thể tự mua.”
Nghe , Tạ Nhất Cẩn suýt nữa cảm động đến rơi nước mắt:
“Tiểu sư thúc tổ…”
Tiểu sư thúc tổ thế.
Hắn hỏi:
“Vậy giận nữa ?”
“Ta sớm giận .”
A Chiêu hai tay chống hông.
“Ta kẻ hẹp hòi.”
Tạ Nhất Cẩn càng xúc động:
“Điểm tâm cứ mang về ăn .”
A Chiêu:
“Không cần, ngươi giữ lấy.”
“Hừ, chỉ một hộp điểm tâm thôi, gì mà từ chối tới lui.”
Một giọng khinh bỉ vang lên.
A Chiêu thấy, lông mày nhíu .
Cô đầu liếc Cố Trạch Lạc cách đó xa lập tức thu ánh mắt.
Cố Trạch Lạc: …
Một lúc lâu nó mới chắc chắn xem thường, liền tức giận:
“Này, ngươi ý gì?”
A Chiêu giơ ngón út ngoáy tai, ngẩng đầu với a tỷ:
“A từng bảo đừng chuyện với chó.”
Tô Vi Nguyệt hài lòng:
“Ngoan lắm.”
Rồi kéo tay :
“Động tác thì cần học theo.”
“Ngươi…”
Cố Trạch Lạc tức chết, nó thật sự ghét cay ghét đắng con nhóc .
Đột nhiên, nó nhớ gì đó, ánh mắt lóe lên vẻ ác ý:
“Nói mới nhớ, hôm qua kẻ thua thi đấu thảm lắm thì .”
Nói xong, nó cảnh giác A Chiêu, sợ cô lao đến đánh .
A Chiêu chỉ nó bằng ánh mắt kỳ quái:
“Ta mới hơn ba tuổi, thua một trận chẳng bình thường ?”
Cố Trạch Lạc: …
Vẻ mặt và giọng điệu đầy lẽ đương nhiên khiến nó nghẹn họng, nên gì.
Mà đúng là sự thật, trẻ hơn ba tuổi thua trận lóc, chuyện quá bình thường.
Thế nhưng nó vẫn phục, kiêu ngạo :
“Ta sáu tuổi từng hạng mười bảng Trúc Cơ của Thanh Vân bảng.
Ngươi hạng mười nghĩa là gì ?
Tức là trong những Trúc Cơ, trong mười kẻ lợi hại nhất.
Ngươi vĩnh viễn sánh nổi .”
“Hả?”
A Chiêu nghiêng đầu, ánh mắt mờ mịt, tò mò hỏi:
“Từng là?
Vậy giờ nữa ?”
Cố Trạch Lạc nghẹn lời.
Tạ Nhất Cẩn bên cạnh nhịn khúc khích, giải thích cho A Chiêu:
“Tiểu sư thúc tổ, tiểu Cố sư điệt đúng là từng hạng mười bảng Trúc Cơ.
hai tháng đẩy xuống .”
“Ít nhất từng lên, như ngươi, ngay cả mép hạng mười cũng chạm đến.”
Cố Trạch Lạc hổ tức giận gào lên.
A Chiêu khẽ “ồ” một tiếng, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
Vậy nghĩa là tên chắc hẳn sẽ giành hạng cao trong thi đấu?
Nghĩ , cô hỏi:
“Lát nữa ngươi tỷ thí ở võ đài nào?”
Cô nắm rõ thực lực của tên , đánh mới thuận tay.
Câu hỏi chuyển quá nhanh khiến Cố Trạch Lạc theo kịp:
“Hả? Gì cơ?”
A Chiêu thở dài:
Nhóc con mà tai kém .
Cô kiên nhẫn lặp :
“Lát nữa ngươi tỷ thí ở võ đài nào?”
“…”
Môi Cố Trạch Lạc mím chặt, lên tiếng.
Tạ Nhất Cẩn nhỏ với tiểu cô nương:
“Tiểu sư thúc tổ, hôm qua nó bỏ thi, căn bản từng lên võ đài.”
“Í, ít còn từng lên võ đài.”
A Chiêu liếc nó, lẩm bẩm:
“Nói mãi, hóa còn chẳng bằng .”
Nghe , Cố Trạch Lạc giận điên:
“Ai thua ngươi chứ?
Ta như ngươi, còn nhặt thứ nương ai cần về gọi là a nương!”
A Chiêu ngờ nó đột ngột lời , ngẩn .
bộ dạng khiến Cố Trạch Lạc cho rằng chạm đúng chỗ đau của cô.
Nó liền đắc ý khinh miệt:
“Nữ nhân những vô dụng mà còn ác độc.
Ngay cả con ruột như cũng chẳng nhận nương.
Thế mà ngươi sức gọi bà là a nương, thật nực !”
“A nương của , cho phép ngươi nàng như !”
Tiểu A Chiêu lập tức nổ tung.
Thấy , Cố Trạch Lạc càng đắc ý:
“Ta cứ , cứ , a nương của ngươi chính là phế vật vô dụng…
Á!!!!!”
Lời còn dứt, chỉ thấy mắt lóe lên.
A Chiêu với gương mặt giận dữ lao đến, nắm chặt nắm đ.ấ.m đập thẳng mắt nó.
Cố Trạch Lạc ôm mắt thảm thiết kêu lên, lảo đảo lùi mấy bước.
A Chiêu:
“Ngươi, cái đồ hỗn đản, mắng a nương của !”
Hét xong, cô nhào đến, đè nó xuống đất giáng từng cú đ.ấ.m dữ dội.