A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 120: Cố Vong Ưu bị trừng phạt

Cập nhật lúc: 2025-09-15 08:02:11
Lượt xem: 110

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Phong Phong.

Cố Vong Ưu lúc đang cùng Yêm Yêm chiếc thuyền nhỏ dạo chơi giữa hồ.

Trời , gió nhẹ lướt qua mặt, hương sen nhè nhẹ lan tỏa khắp mặt hồ.

 

 

“Cố sư , mấy lời đồn gần đây ?”

Yêm Yêm cất giọng dịu dàng hỏi.

 

 

Cố Vong Ưu nghĩ một chút :

“Là chuyện về ba đứa con của Dương Thần Thiên Tôn?”

 

 

“Ừm.”

Yêm Yêm hai tay chống cằm, mặt hiện rõ vẻ khó tin:

“Thật ngờ, Dương Thần Thiên Tôn, mà lời đồn bảo là vô tình lạnh lùng.

Lại kết đạo lữ với , còn sinh ba đứa con.”

 

 

Cố Vong Ưu dịu dàng nàng :

“Có lẽ là gặp khiến rung động.”

 

 

Yêm Yêm bắt gặp ánh mắt sâu lắng , hai má đỏ bừng, dáng vẻ thẹn thùng:

“Sư , đừng như thế, ngại đó.”

 

 

“Muội xinh quá, khiến chẳng thể dời mắt.”

Cố Vong Ưu đầy thâm tình.

 

 

Nghe , Yêm Yêm khẽ lườm :

“Sư .”

 

 

Nếu đang ở thuyền, lẽ nàng giậm chân mấy cái.

Bị nàng lườm một cái, lòng Cố Vong Ưu khẽ động.

Hắn vươn tay , nàng lập tức nhào lòng :

“Sư ... khụ khụ.”

Chưa hết câu, nàng ho khẽ vài tiếng.

 

 

Cố Vong Ưu lập tức lo lắng:

“Có gió thổi ho ?”

Hắn giơ tay.

Lập tức một lớp kết giới vô hình bao trùm lấy con thuyền, chặn hết gió hồ.

 

 

“Muội , chỉ ngứa cổ thôi.”

Yêm Yêm khẽ lắc đầu, dựa đầu n.g.ự.c :

“Sư thật với .”

 

 

“Ngốc , với thì với ai?”

Cố Vong Ưu , khẽ chạm mũi nàng.

 

 

“Sư càng với , càng áy náy.”

Yêm Yêm buồn bã:

“Nếu , Tiểu Lạc một gia đình hạnh phúc.”

 

 

“Ta và Tiểu Lạc đều thích nữ nhân đó.

Muội đừng để bụng, của .”

Cố Vong Ưu an ủi nàng.

 

 

“Tiểu Lạc, đứa nhỏ đó quá thông minh, dễ nghĩ quẩn.

Mấy hôm nay cũng vui vẻ gì.”

Yêm Yêm khẽ thở dài:

“Thanh Phong Phong cũng đứa trẻ nào cùng tuổi với nó.

Nếu bạn đồng trang lứa thì mấy.”

 

 

Cố Vong Ưu vốn rõ tình trạng mấy ngày gần đây của nhi tử, nàng thì đáp:

“Một thời gian nữa, tử mới sẽ nhập môn, chắc sẽ hợp bạn với nó.”

 

 

Tiểu Lạc thông minh như , trẻ con bình thường nó để mắt đến.

À đúng !”

Yêm Yêm như chợt nhớ gì đó, ngẩng đầu :

“Muội nhi nữ ba tuổi của Dương Thần Thiên Tôn thông minh lanh lợi.

Môn nào cũng đạt hạng nhất.

Huynh xem, để nó bạn với Tiểu Lạc thì thế nào?”

 

 

Vốn chẳng mấy quan tâm chuyện bạn của con, Cố Vong Ưu nàng liền động lòng.

Nếu nhi tử thực sự thể thiết với nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn...

Với bọn họ chỉ lợi chứ hại.

 

 

Hắn khẽ hôn lên má Yêm Yêm, :

“Đến lúc đó, sẽ nhắc với chưởng môn.

Tiểu cô nương mới đến tông môn, chắc cũng bạn bè.”

 

 

“Ầm!”

Bất chợt, một tia sét từ trời giáng xuống cạnh thuyền, b.ắ.n tung nước.

Thuyền chao đảo, Yêm Yêm sợ hãi kêu lên.

 

 

Sắc mặt Cố Vong Ưu trầm xuống:

“Là Lôi Tín của tông chủ.”

 

 

Tông chủ và đều đang ở trong tông môn, thế mà gửi Lôi Tín?

Chắc chắn chuyện lớn xảy .

Hắn đưa tay chạm Lôi Tín, chỉ thấy tông chủ Cư Chính An vỏn vẹn một câu:

Mau đến đại điện.

 

 

Cố Vong Ưu lập tức đưa Yêm Yêm về bờ, vội vã ngự kiếm bay đến Tàng Kiếm Phong.

 

 

"Vù!"

Thanh kiếm rẽ gió, Cố Vong Ưu đáp xuống quảng trường đại điện, thu kiếm , khẽ phủi áo.

Chưa kịp bước mấy bước, liền nhận điều lạ, nhiều đang .

 

 

Bước chân khẽ dừng, ngẩng đầu quanh.

Nơi ánh mắt lướt qua, đám kiếm tu xung quanh đều vội né tránh ánh mắt.

Lông mày nhíu , cúi xuống xem xét y phục, thấy gì bất thường.

Sao lén ?

 

 

Cố Vong Ưu nghĩ , cũng chẳng bận tâm thêm.

là nhất phong chi chủ, cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là hôm nay ánh mắt nhiều quá.

Hắn nghĩ, chắc nhận là nhân vật lợi hại của Kiếm Tông nên mới thế.

 

 

Bước qua bậc cửa đại điện, liền thấy Cư Chính An đang lưng về phía , bàn gỗ đặt đồ cúng.

Hắn lên mấy bước, cung kính hành lễ:

“Tông chủ, gấp rút triệu ?”

 

 

Cư Chính An sớm nhận đến, từ từ xoay , ánh mắt phức tạp.

Cố Vong Ưu, kẻ tu vi Nguyên Anh kỳ, dung mạo tệ.

Luôn thích mặc áo bào trắng tay rộng, bước phiêu dật, toát lên khí chất tiên phong đạo cốt.

 

 

Dù Cư Chính An nhắc nhiều .

Kiếm tu ngày ngày c.h.é.m giết, mặc áo tay rộng chỉ dễ dính bẩn mà còn vướng víu khi giao đấu.

chẳng , nhắc nhiều , Cư Chính An cũng mặc kệ.

 

 

Cư Chính An chằm chằm , khiến lòng bất an.

Chuyện gì ?

 

 

“Vong Ưu ...”

Cư Chính An thở dài, nghĩ thầm:

Nếu những chuyện đó đều là thật.

Cũng chẳng trách tiểu nha đầu Kinh Tuyết rời khỏi Thanh Phong Phong.

 

 

Nghe tông chủ gọi tên , thở phào.

Chắc chỉ định trò chuyện thôi:

“Đệ tử mặt.”

 

 

Cư Chính An:

“Ngươi những lời đồn gần đây trong môn ?”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-120-co-vong-uu-bi-trung-phat.html.]

Lời đồn gần đây?

Cố Vong Ưu ngẩn , lập tức hiểu:

“Đệ tử hôm nay.”

Chuyện Dương Thần Thiên Tôn chỉ đạo lữ mà còn ba đứa con, đều qua.

 

 

“Ừm, ngươi nghĩ những lời đồn đó là thật giả?”

Cư Chính An hỏi.

 

 

“…”

Cố Vong Ưu khựng , khó hiểu.

Chuyện Dương Thần Thiên Tôn, theo lý thì đến lượt bàn luận, nhưng…

Tông chủ đây là xem trọng ý kiến của ?

Thậm chí còn bàn chuyện của Dương Thần Thiên Tôn với !

 

 

Cố Vong Ưu kìm nén sự phấn khích, cố tỏ bình thản:

“Những lời đồn đó đương nhiên là thật.”

 

 

từng tiếp xúc với nhi nữ Thiên Tôn.

tin tức Thiên Tôn đạo lữ, con lan khắp Kiếm Tông.

Thậm chí các tông môn khác cũng .

Hơn nữa, nhi nữ Tiên Tôn còn ở ngay Tàng Kiếm Phong, chuyện đương nhiên giả.

 

 

Cư Chính An ngờ thản nhiên thừa nhận chuyện .

Nhìn dáng vẻ bình thản , chẳng lẽ thấy sai?

Cư Chính An lửa giận bùng lên.

Cầm ngay tách nóng bên cạnh ném thẳng đầu , ném quát:

“Nghịch đồ!”

 

 

Cơn giận bất ngờ khiến Cố Vong Ưu hiểu chuyện gì.

Hắn thể né, nhưng vẫn yên chịu đựng.

Để tách vỡ toang, nước nóng văng khắp mặt và áo.

 

 

"Bộp!"

Hắn lập tức quỳ xuống, giọng kiên quyết:

“Đệ tử tuy sai ở , nhưng xin tông chủ trách phạt.”

 

 

Hắn nghĩ mãi :

Hình như gì đó đúng…

tông chủ nhắc đến Dương Thần Thiên Tôn.

Chắc chắn liên quan đến chuyện đó.

Hắn khi nào khiến tông chủ tức giận vì chuyện của Thiên Tôn?

 

 

“Ngươi…”

Cư Chính An từng thấy ai còn dám ngay thẳng thế .

Ngón tay run run chỉ , giận dữ:

“Đã sai ở , thì cứ quỳ đây mà suy ngẫm .”

Nói xong, Cư Chính An vung tay áo bỏ .

 

 

Cố Vong Ưu quỳ đất, mặt đầy vẻ mơ hồ:

“???”

 

 

Ngay khi Cư Chính An tức giận bỏ , bên ngoài đại điện một bóng lén lút lướt qua.

Cố Vong Ưu tất nhiên để ý, nhưng giờ chẳng buồn quan tâm ngoài.

Hắn nhíu mày nghĩ từng hành động khi đại điện, vẫn hiểu sai ở .

 

 

Chẳng lẽ Cư Chính An thấy chướng mắt nên bịa cớ trách phạt?

Nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt trầm hẳn.

Giờ là nhất phong chi chủ, còn là sư điệt của Cư Chính An nữa.

Thế mà Cư Chính An dám xử phạt thế .

 

 

Cố Vong Ưu siết nắm tay.

Đợi ngày , khi đỉnh cao...

Nhất định sẽ giẫm Cư Chính An chân.

 

 

A Chiêu cùng a , a tỷ ở đình nghỉ chân giữa sườn núi Tàng Kiếm Phong.

A Chiêu qua , thỉnh thoảng ngó lên đỉnh núi, miệng lẩm bẩm:

“Sao còn về nữa?”

 

 

Tô Vi Nguyệt bóc sẵn hạt dưa, đưa đến mặt :

“Muội , đừng nữa, ăn chút hạt dưa nghỉ .”

 

 

Đông Phương Mặc cũng bóc xong quả quýt, đưa qua:

“Muội , ăn quýt .”

 

 

Hai gần như đồng thời đưa đồ cho , nhận động tác của liền lập tức trừng mắt.

“Muội , ăn hạt dưa.”

“Không, ăn quýt.”

 

 

A Chiêu hai đang cãi , khẽ thở dài:

“Muội ăn.”

 

 

Tiểu Bạch bàn đá:

“Ngươi ăn thì , a~~.”

 

 

, Tô Vi Nguyệt liền nhét hạt dưa miệng nó:

“Đại ca Tiểu Bạch, ăn .”

 

 

“Tiểu Bạch đại nhân, ăn quýt.”

 

 

Miệng Tiểu Bạch đầy ắp:

“Ụm?”

 

 

A Chiêu vẫn về phía đỉnh núi, lặp :

“Sao còn về nữa?”

 

 

“Muội !”

Tô Vi Nguyệt bất đắc dĩ, bế cô bé đặt lên đùi :

“Làm gì cũng kiên nhẫn, kiên nhẫn mới là thợ săn.

Kẻ thiếu kiên nhẫn sẽ trở thành con mồi.”

 

 

A Chiêu chớp mắt, hiểu lắm ý trong lời nàng.

Tô Vi Nguyệt xoa đầu cô:

“Cứ nhớ , lớn lên sẽ hiểu.”

 

 

“Vâng~”

A Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.

 

 

"Vút!"

Một bóng lướt qua.

Đông Phương Mặc nắm chuôi kiếm bên hông.

Tô Vi Nguyệt cũng lấy pháp bảo phòng ngự sư tôn cho .

 

 

Người hô:

“Các sư thúc tổ, trở về .”

 

 

“Tiểu Tạ!”

A Chiêu mừng rỡ, vội hỏi:

“Tình hình thế nào?

Chính An phạt tên đó ?”

 

 

“Bẩm tiểu sư thúc tổ!

Tông chủ hỏi phong chủ Thanh Phong Phong về những lời đồn gần đây.

Hắn trực tiếp thừa nhận, tông chủ nổi giận, bắt quỳ phạt ở đại điện...”

 

 

Mắt A Chiêu tròn lên:

“Phạt quỳ?”

 

 

Tô Vi Nguyệt , lập tức bế cô chạy thẳng lên đỉnh núi, hướng về đại điện.

A Chiêu khó hiểu:

“A tỷ, chúng ?”

 

 

Tô Vi Nguyệt ngừng bước:

“Tất nhiên là xem náo nhiệt, tiện thể dùng Lưu Ảnh Châu ghi hết bộ dạng nhếch nhác của kẻ địch.”

Loading...