----
Hứa Nhất Ngưng thỏa mãn , cô nhớ tới thịt Vương Mai bưng, nhất thời cảm giác cả khó chịu, cô l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc.
"Anh Phong, em ăn thịt!"
"Em quên tháng em mua quần áo, mỹ phẩm còn mua sách sớm tiêu gần hết tiền sinh hoạt , mua thịt, mấy ngày chúng sống như thế nào."
Trần Phong thở dài, bây giờ còn thể cái gì, tiền lương của tiết kiệm một tháng cũng đủ ăn đủ uống.
Mấu chốt là, mỗi tháng vợ lãnh tiền lương xong đều sẽ tiêu hết một nửa tiền, nếu cản , hai ngày nay sớm uống gió tây bắc.
Hứa Nhất Ngưng ủy khuất chồng.
"Anh Phong, đến nhà Cương Tử một chuyến, hôm nay bên trong nhà máy g.i.ế.c heo Vương Mai mua một miếng thịt lớn, bảo cho chúng mượn một nửa."
"Chuyện lắm. "
Trần Phong xong, nhíu mày.
Không ăn thịt, cô lấy dinh dưỡng?
Hứa Nhất Ngưng nhịn :
"Nếu lúc Vương Mai gọi em, em còn cầu xin. Bây giờ em đang mang thai, đứa bé thể thiếu dinh dưỡng. Anh Cương Tử , sẽ hiểu."
"Phong ca, chúng thể chịu khổ, nhưng con chịu khổ ."
Trần Phong: "Được, đây!"
Trong nhà Hứa Nhất Ngưng ngoại trừ vì chuyện kết hôn của em trai mà bạc đãi cô, thời gian còn Hứa Nhất Ngưng vẫn luôn nuông chiều mà lớn lên.
Sau khi Trần Phong khỏi cửa, Hứa Nhất Ngưng xuống giường lấy từ trong ngăn kéo một tờ giấy bắt đầu thư cho ba .
Vương Cương mở cửa thấy Trần Phong, sắc mặt , nghiêng đầu Trần Phong:
"Cậu tới đây gì?"
Trần Phong chướng mắt Vương Cương, nhưng lúc chuyện cầu xin, đành hòa hoãn giọng điệu thương lượng.
"Cương Tử, Nhất Ngưng mang thai cần một ít thịt bổ sung dinh dưỡng, hôm nay Vương Mai nhận tin tức nội bộ trong nhà máy nên mua một miếng thịt lớn , thể bán cho chúng một ít ."
"Đợi tháng lương, lập tức trả cho ."
Trần Phong sợ trong lòng Vương Cương vui, tiếp tục .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-67.html.]
Vương Cương mặt vẻ mặt thể tin , trong lòng tràn đầy áp lực, cuối cùng chậm rãi :
"Thịt hai lấy tất cả , bồi bổ thể thật , và Nhất Ngưng quan hệ thế nào chứ, về chính là ba nuôi đứa nhỏ đây."
Sắc mặt Trần Phong chút u ám, nếu còn chút lý trí thì lưng về nhà.
Vương Cương để ý tới đối phương, lục lọi trong tủ bếp, lấy thịt trong chậu định đưa cho Trần Phong.
Tiếng động phát từ trong nhà ồn đến Vương Mai, cô đến cửa bếp, Vương Cương ồn ào, đột nhiên lên tiếng.
"Anh lấy thịt gì?"
Vương Mai dứt lời, Vương Cương liền kiên nhẫn :
"Chuyện của còn tới lượt cô quản!"
Vương Mai thở một , cũng chịu đựng.
"Thịt là lấy về, xem tư cách ."
Cô tiến lên lấy thịt từ trong tay Vương Cương, nhất quyết đưa cho Hứa Nhất Ngưng.
Thịt , cô xứng ăn chắc?
Trong thời gian , Vương Cương vẫn luôn Vương Mai khiêu khích, núi lửa trong lòng rốt cục bùng nổ, cầm lấy ghế ở góc phòng bếp chút do dự đập xuống cánh tay Vương Mai, cho đến khi cô rũ tay xuống mới thả ghế xuống.
Trần Phong thấy tiếng động, kịp ngăn cản, chỉ thể trơ mắt tất cả, tiến lên rống giận,
"Vương Cương đây là vợ , nghĩ tới cái tên lưu manh còn đánh phụ nữ."
Nói xong, tiến lên Vương Mai.
"Cô chứ?"
Cánh tay Vương Mai khẽ run rẩy, cô âm thầm châm chọc, trong thời gian sống quá mức thuận lợi quá nên quên mất tính nết Vương Cương.
Tốt lắm, Vương Cương chờ, Vương Mai nghiến răng nghiến lợi đối phương một cái.
Cô mở cửa bên ngoài, ôm cánh tay hô to:
"Đánh , đánh , Vương Cương vì phụ nữ khác mà đánh vợ ."
Không đợi hai kịp phản ứng, nước mắt Vương Mai như nước chảy ngừng, nghẹn ngào :
"Thím Tiết, thím mau cứu cháu, Vương Cương đánh c.h.ế.t cháu."
Căn phòng chung cư cách âm, càng khỏi đến Vương Mai gọi trong hành lang.