----
"Hoàng Quảng, đây cho !
Cậu sai còn dám đúng ?"
Chủ nhiệm Thẩm đập mạnh cửa, hét to bên trong, thấy ai , bà thở hổn hển bắt đầu đạp cửa.
"Tiểu Thẩm, xảy chuyện gì , tìm đứa bé ?"
Lúc chồng chủ nhiệm Thẩm vội vàng về, bà cháu trai lạc, trong lòng như d.a.o cắt cảm thấy với con dâu và con trai.
Bà lang thang bên ngoài, cho đến khi tìm đứa bé mới trở về.
Nghe giọng của chồng, chủ nhiệm Thẩm nhịn , tủi rơi nước mắt, phàn nàn với chồng:
"Mẹ, bây giờ đuổi Hoàng Quảng , con chịu nổi."
"Sao ? Không thể đuổi Hoàng Quảng , bây giờ con sinh , nó sẽ chăm các con lúc về già."
Mẹ chồng Thẩm chủ nhiệm xảy chuyện gì, nghiêm mặt, nhanh chóng khuyên bà từ bỏ ý nghĩ .
Nhà chồng chủ nhiệm Thẩm họ Hoàng, bởi vì khi sinh con trai chủ nhiệm Thẩm bệnh, thể mang thai, đứa bé như .
Mẹ chồng chủ nhiệm Thẩm tự quyết định nhận một đứa nhỏ mồ côi từ quê lên, nhưng lớn.
Mẹ chồng nhắc tới thì , chủ nhiệm Thẩm càng tức giận hơn, chỉ phòng, phàn nàn :
"Lúc dẫn nó đến, con thèm để ý, con Tiểu Bảo là đủ .
thì , nhất định mang nó đến đây, còn dẫn một con sói mắt trắng tới, nó suýt nữa g.i.ế.c c.h.ế.t đứa nhỏ."
" cho đưa đến cục cảnh sát là nể mặt ."
Chủ nhiệm Thẩm từng câu từng chữ, bắt đầu đạp cửa, giọng giận dữ truyền khắp cả tầng:
"Hoàng Quảng, đây cho bà!"
Trong phòng vô cùng bừa bộn, đồ đạc vương vãi khắp nơi.
Hoàng Quảng hoảng sợ chạy trốn trong chăn, ngừng run rẩy. Từ khi đến cái nhà , Hoàng Quảng những thứ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-58.html.]
Chỉ là đứa bé quá đáng ghét, nếu đứa bé , tất cả đều là của .
Cha hiện tại là chủ xưởng, cái gì thì cái đó. Rõ ràng đứa nhỏ là một đứa ngốc, lớn lên tác dụng gì. Hoàng Quảng nghĩ, chỉ đang giảm bớt gánh nặng cho gia đình mà thôi.
khi thấy, trong lòng Hoàng Quảng sợ hãi, hy vọng Vương Mai và đứa nhỏ sẽ c.h.ế.t sông.
Trong tay Hoàng Quảng ôm chặt túi đồ chứa đồ quý giá đóng gói xong, trong lòng hoảng sợ.
Cậu ngừng an ủi , bọn họ con, dựa chăm sóc lúc về già, dám gì .
Trên mặt chồng chủ nhiệm Thẩm đầy nước mắt, bà ngờ chính hại cháu , một tay bà đ.ấ.m ngực, lóc:
" tội, tội!"
Trước cửa nhà đột nhiên truyền đến tiếng xe Jeep, chủ xưởng và Thẩm Lan Đình từ bên trong . Vì vội vàng nên cơ thể chủ xưởng đập thẳng cửa xe.
"Anh rể, đừng sốt ruột." Thẩm Lan Đình trầm giọng .
"Được, Lan Đình, chúng nhanh tới đó , thấy Tiểu Bảo yên tâm."
Thẩm Lan Đình theo rể trong ký túc xá, hành lang thấy tiếng quát mắng của chủ nhiệm Thẩm, nhanh chóng chạy lên.
Ánh mắt nặng trĩu, nhíu mày, chị từ nhỏ chững chạc, lúc nổi giận như , nhất định Tiểu Bảo xảy chuyện gì đó.
Hai phòng, thấy hai chồng nàng dâu suy sụp, chủ xưởng vội vàng qua an ủi và vợ.
Chủ nhiệm Thẩm hất tay , đầu về phía Thẩm Lan Đình, rơi nước mắt:
"Tiểu Bảo Hoàng Quảng đẩy xuống sông, nếu thấy, thằng bé sẽ rời khỏi chị."
Thẩm Lan Đình: "Cậu ở bên trong ?"
"Hoàng Quảng khóa trái cửa . Lan Đình, nếu Hoàng Quảng thì chị ở nổi nữa."
Chủ nhiệm Thẩm lau nước mắt, mặt vô cảm .
"Em giúp chị!" Giọng Thẩm Lan Đình kiềm chế, nhưng trong mắt chứa đầy bão tố.
Chủ xưởng thở tức giận đạp cửa, nhưng tiếc là vật liệu dùng để xây nhà khá nên đạp .