Hai con Hoàng Như – Vương Cương tức giận đến đỏ mặt tía tai, chỉ cần Tiền Linh một cái bóp c.h.ế.t phụ nữ lăng loàn .
Hoàng Như chịu nổi sự sỉ nhục , quyết định tay dạy dỗ Tiền Linh, cũng bức ép Tiền Linh tên của đàn ông chó c.h.ế.t .
Tiền Linh sụp đổ hét lên: “Là đưa thư, là đưa thư ép buộc .”
Cô ngừng lau nước mắt, nghĩ đến sự nhẫn tâm của đưa thư, cô oán hận đổ tất cả trách nhiệm lên đầu đưa thư.
Sắc mặt Hoàng Như càng khó coi hơn, lúc mỗi nhân viên bưu điện tới, bà đều hầu hạ tên đó như tớ tòng , tất cả đều bởi vì thư tín của Vương Cương, đúng là cái thứ hổ.
Mắt thấy Hoàng Như xuống tay càng lúc càng nặng nhẹ, bác sĩ đành lòng thấy thảm kịch tay giúp Tiền Linh trốn chạy, cái ót Vương Cương đập mạnh một cái lập tức ngã thẳng xuống đất.
Vương Cương hung hăng giáo huấn đối phương, nghĩ đến Tiền Linh cho đội nón xanh thời gian dài như , trong lòng khống chế lửa, oán khí bộ phát tiết đúng nơi nỗi dối của đưa thư.
Chờ khi đưa thư đưa đến bệnh viện, chỗ đó phế, mức phục hồi nổi.
Mà ba của đưa thư chạy tới, khi đưa thư sẽ bất lực, lập tức đến c.h.ế.t sống .
Trong nhà chỉ một con trai, là con trai độc đinh.
Tiền Linh Vương Cương – Hoàng Như bức bách phá bỏ đứa bé trong bụng, nếu sẽ đuổi cô khỏi nhà.
Trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, bây giờ sự tình bại lộ, nơi nhà họ Vương gì còn kết cục với cô , điệu bộ của bọn họ, dù thế nào cũng sẽ tra tấn cô đến chết.
Thấy , cô liền nhân lúc hai con lơ là, chạy khỏi nhà họ Vương tìm nhân viên bưu điện, nhưng ngờ đối phương đang ở bệnh viện.
Sau khi kết quả sự việc thành , trong lòng cô mừng rỡ như điên.
Lúc Tiền Linh cũng ôm bụng sự thật phá thai, ba nhân viên bưu điện vui mừng mà , nhao nhao khuyên Tiền Linh giữ đứa bé .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-277.html.]
Ánh mắt đưa thư giường lóe sáng, thể nối dõi.
Tiền Linh hất cằm, vẻ mặt tình nguyện:
“Hiện tại danh phận, dựa cái gì mà sinh đứa bé chứ?”
Nghe như thế, nhà nhân viên bưu điện vội vàng trấn an Tiền Linh, sợ cô thật sự bỏ đứa bé.
Tiền Linh nơi để đương nhiên ủy mị lấy lòng Vương Cương, ngoài về liền đề nghị ly hôn.
Cô chẳng thèm cuộc sống nông thôn, cả ngày vây quanh chuồng heo nữa.
Vừa dứt lời Vương Cương tát mặt, cô run rẩy, ngẩng mặt đe dọa:
“Vương Cương, đánh liền nhân viên bưu điện bệnh viện, còn khiến mất khả năng sinh sản, tin tức truyền ngoài, nhất định sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo , quyết sẽ sống mái với nhà họ Vương mấy .
Nếu tù , thì đánh nữa !”
Trong giọng của Tiền Linh tràn ngập vui sướng khi gặp họa, tự cho là đang nắm chặt gáy của Vương Cương.
Vương Cương giận kìm , Hoàng Như ngăn cản, giờ bà cũng chẳng sống bao lâu nữa, nên gây chuyện thị phi nữa .
Hoàng Như Tiền Linh mà tỏ vẻ ghê tởm y như thấy một đống phân chó, nhưng chẳng thể gì cô .
Hoàng Như: “Nếu ly hôn cũng thôi, cô mang con , nếu chuyện ly hôn đừng nghĩ tới gì!”
Từ khi đứa bé chào đời đến nay, Hoàng Như tâm ý đặt đứa bé , hiện giờ mặc dù trong lòng oán khí, nhưng cũng vứt bỏ.
Mới cả Vương Cương cũng khả năng sinh sản, hậu duệ, bà gặp tổ tiên , còn ai ở bên cạnh con đây.