Anh rút một ít tiền, vội vàng : "Cô mau cầm tiền thừa dịp mới còn nhỏ tháng mà đem đứa bé phá , tiền coi như cô dùng để bồi bổ thể."
Tiền Linh nghiến răng nghiến lợi, định cái gì nhưng giữ lời , thấy đưa thư giống như nhiễm thứ dơ bẩn gì đó, thừa dịp cô ngây vội vàng hoảng hốt rời .
Tiền Linh cam lòng, Vương Cương về , bản nào ngày tháng yên bình nữa.
Cô nhẩm tính thời gian, ngày đến tỉnh, quả thật cô thấy đưa thư đang chuyện vui vẻ với đồng chí nữ bằng cô ở khách sạn Quốc Doanh.
Sau khi hai chuyện xong, Tiền Linh chặn đồng chí đó , cho đối phương phận của là yêu của đưa thư, đồng thời sờ bụng để đồng chí đó cân nhắc thì hơn.
Cả khuôn mặt đồng chí nữ trở nên khó coi, điều kiện của cô tệ, hơn nữa mới thì nhà máy của giám đốc Vương, tiền đồ tươi sáng, thể chịu thiệt.
Ngay lúc đó cô liền với Tiền Linh về sẽ lui tới với nhân viên bưu điện nữa.
Tiền Linh mỉm trong lòng, vì lập tức về đại đội, cô tìm kiếm ba của đưa thư để họ nhận đứa bé .
Ba của đưa thư là giữ thể diện, khi họ gia cảnh hiện tại của Tiền Linh từ miệng đưa thư, lập tức sống c.h.ế.t đồng ý.
Mẹ nhân viên bưu điện hung hăng túm lấy tóc Tiền Linh: "Mày là con điên từ tới , dám tìm tới cửa ăn bậy, mày còn dám bậy nữa, tao xé rách miệng mày đấy!"
Tiền Linh đau nhe răng há miệng, cô về phía đưa thư với ánh mắt yếu ớt, đối phương chán ghét sang cô giống như ký sinh trùng.
"Được, các đấy!"
Tiền Linh nghĩ tới những ác tâm như thế, tức giận lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-276.html.]
Cô cắn chặt răng, lấy tiền của đưa thư.
Ra khỏi nhà họ nhưng cô vẫn chút cam lòng, vốn tưởng rằng thể dựa tình cảm nhiều năm và một đứa bé của hai là thể thoát khỏi thôn, nghĩ tới đối phương nhẫn tâm đến .
Tiền Linh nắm chặt tiền trong tay, thực cam lòng bỏ đứa bé , chỉ thể đầy vẻ mặt tuyệt vọng về đến nhà, đó Vương Cương dùng sức tát một cái.
Liên tiếp nhiều ngày Tiền Linh từ chối cho Vương Cương đụng , Vương Cương cách nào chỉ thể mạnh mẽ tìm quả phụ trong thôn, nghĩ tới nhân tình của đánh cho một trận, tổn thương ngay chỗ đó.
Lế lết tới bệnh viện, bác sĩ bảo tổn thương, đợi tức giận về việc dối tong đường như thế nào thì bác sĩ xem báo cáo kiểm tra và vốn thể sinh con.
Trong cơn nóng giận, Vương Cương vội vàng kéo đứa trẻ trong nhà đến kiểm tra, phát hiện nó là con hoang.
Vương Cương còn tin rằng cắm sừng, khi con trai của giận đến mức kìm nén .
Về đến nhà hung tợn túm tóc Tiền Linh : "Cô thành thật khai mau, đứa bé rốt cuộc là của ai, cô gian díu với thằng nào?"
Giọng điệu vô cùng hung ác giống như ma quỷ, vốn tưởng rằng nhà dối tong đường nhưng thực sự ngờ nuôi con của .
Tiền Linh mặt đất Vương Cương quyền đ.ấ.m cước đá, bắt đầu cuộn tròn bảo vệ bụng, đầu cô ong ong cuồng, cả sợ hãi chịu nổi, thật sự cảm giác sự uy h.i.ế.p của cái chết.
Thấy đối phương vẫn ôm bụng, Vương Cương là kẻ ngốc, trực tiếp gọi Hoàng Như tới.
Hai con bắt Tiền Linh đến chỗ bác sĩ quen trong thôn, lúc mới Tiền Linh mang thai hơn một tháng, mà một tháng Vương Cương còn ở đồn cảnh sát.