----
Hôm nay Thẩm Lan Đình tan tầm sớm, buổi tối lúc Vương Mai về nhà, còn đang nấu cơm trong bếp, động tĩnh bên ngoài, thò đầu :
"Mai Tử, em rửa tay , cơm nước sẽ xong ngay thôi.”
Thẩm Lan Đình bưng món ăn cuối cùng lên, vén nắp nồi đất múc cho Vương Mai một chén canh cá.
Vương Mai đưa tay nhận lấy, ngửi thấy một mùi tanh, cảm giác buồn nôn xộc lên mũi.
Cô vội vàng đẩy chén canh cá xa, nhưng vẫn khống chế cảm giác buồn nôn.
Bước chân cô dồn dập tới bồn nước, nôn khan tiếng.
Sợ Vương Mai xảy chuyện gì ngoài ý , Thẩm Lan Đình vội vàng buông thìa theo sát phía vỗ lưng cho cô, đợi đến khi cô bình tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lan Đình, con cá mua thối , mùi vị dễ chịu như nữa.”
“Cá là tận mắt chủ quán xử lý, chắc chắn là tươi ngon.
Mai Tử, em khó chịu chỗ nào, chúng bệnh viện xem .”
Vương Mai định trả lời , một trận buồn nôn mãnh liệt ập tới.
Giống như hở van, Vương Mai hở đến mệt mỏi.
Đầu cô cứ kêu ong ong, cô hiểu gì cả, tình hình của cô lập tức nghĩ đến một khả năng.
Sắc mặt cô chút kinh ngạc, sẽ mang thai nhanh như chứ.
Sau khi cô với Thẩm Lan Đình suy nghĩ của , hai ngựa dừng vó lái xe đến bệnh viện.
Vẻ mặt Vương Mai ủ rũ, tinh thần, cô đột nhiên nghĩ tới chuyện công tác, nếu quả thật là mang thai, xem chuyện chỉ thể gác .
Rất nhanh đó, bác sĩ kết quả, Vương Mai mang thai một tháng, nhưng phản ứng hiện tại của Vương Mai, sức khỏe dươngg như , cần chú ý nghỉ ngơi tránh lo âu.
Thẩm Lan Đình việc Vương Mai mang thai từ miệng bác sĩ, khuôn mặt luôn bình tĩnh nhịn nữa, thể ngờ đứa bé tới nhanh như .
Giờ đây Vương Mai còn khẩu vị gì cả, cái gì cũng ăn. Lúc qua cửa hàng bách hóa, Vương Mai bảo Thẩm Lan Đình dừng xe , bảo đàn ông bên trong mua chút quýt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-264.html.]
Lúc đối phương mở cửa xe xuống xe, Vương Mai giữ chặt đàn ông, :
"Không cần ngọt, chỉ cần chua.”
Vương Mai chờ ở xe vuốt cái bụng bằng phẳng, trong lòng tràn ngập chờ mong, nếu như thể cô một đứa con gái, thỏa mãn tiếc nuối kiếp .
Thẩm Lan Đình cầm một túi quýt lớn tới, cơ thể vô cùng cứng ngắc, lấy từ bên trong một quả quýt lột vỏ đưa cho cô:
"Mai Tử, em nếm thử ?"
Vương Mai đặt quýt miệng nếm thử, gật đầu, cuối cùng cũng đỡ hơn.
Lúc Thẩm Lan Đình trở về, còn bình tĩnh , lúc qua bậc thang của căn phòng chặn phía , .
Vương Mai dìu , sợ lệch hướng.
Về đến nhà, Thẩm Lan Đình yên lặng bụng Vương Mai, khó tưởng tượng trong đó một sinh mệnh nhỏ.
Vương Mai bộ dạng cứng ngắc của mà mỉm , đặt tay của lên bụng : "Anh mau sờ xem, chỉ là bây giờ rõ, còn đợi thêm mấy tháng nữa.”
Tay Thẩm Lan Đình cẩn thận đặt lên . dám gì mạnh.
Buổi tối lúc ngủ cũng loạn nữa, thậm chí nên ngủ như thế nào, sợ đè lên đứa nhỏ.
Vương Mai giường, bản cô vô cùng bình tĩnh, nhưng đàn ông bên cạnh bình tĩnh .
Rơi đường cùng, Vương Mai đầu , chăm chú đối phương:
"Lan Đình, đừng lộn qua lộn , em ngủ .”
Nói xong những lời , Thẩm Lan Đình quả nhiên thành thật, đêm đó hiếm khi mất ngủ.
Ánh mắt như phát sáng chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Vương Mai, mềm mại đến mức thể búng nước.
Chuyện con đương nhiên thể giấu ba , ngày hôm Vương Mai lập tức bảo Thẩm Lan Đình gọi điện thoại cho bọn họ tin .
Ba Thẩm Lan Đình vui mừng như điên, bọn họ vốn dĩ ngóng trông cháu trai cháu gái, ngờ tới nhanh như mơ ước trở thành sự thật, bọn họ ông bà nội ngay lập tức.