----
Trương Lệ Lệ cảm thấy cũng kém gì Vương Mai, hơn nữa Vương Mai còn từng kết hôn, tướng mạo hai cũng vài phần tương tự, vì cô chứ.
Lúc Thẩm Lan Đình cầm ấm lên rót cho Vương Mai, Trương Lệ Lệ đưa tách phía .
"Anh Lan Đình cũng rót cho em một ly nhé?"
Cô hổ Thẩm Lan Đình, ánh mắt ngừng liếc đối phương.
Thẩm Lan Đình sửng sốt, đặt ấm lên bàn, vui :
"Tự cô rót .”
Người ở đây kẻ ngốc, đều là sống hơn nửa đời , thấy Trương Lệ Lệ như trong lòng rõ ràng.
Khác với khác chính là Phương Quyên đối với con gái nhà trong mắt hàm chứa chờ mong. Vương Mai với bà , cho dù đối phương tiền, cũng chia cho bọn họ dù là một chút xíu.
Lệ Lệ thì khác, Lệ Lệ từ nhỏ lớn lên sự che chở của bà , nếu cô thể đối tượng , Phương Quyên liền giơ hai tay tán thành.
“Con cút về phòng cho ông!”
Ông cụ Trương lớn tiếng quát Trương Lệ Lệ, để ý mặt mũi. Lại :
"Đồ hổ, mất thể diện !”
Trương Lệ Lệ tức giận đến run rẩy, ông cụ Trương quát tức đến phát .
"Trước mặt nhiều như mà ông gì hả, cho dù ông gặp con thì cũng cần ở mặt nhiều mà mắng con.”
Nói xong, cô nhịn Thẩm Lan Đình, phát hiện đối phương căn bản cô dù chỉ một chút, chỉ tâm ý mà chăm sóc Vương Mai.
Lúc tiếng càng lớn, trong lòng vô cùng uất ức.
Vương Mai cảm thấy cô tới đây thật sự là một quyết định sai lầm, cũng nghĩ tính tình em gái ruột của như .
Sau khi ăn cơm xong, Vương Mai đem chuyện sắp kết hôn cho ông nội. Ông cụ Trương trong lòng thật cao hứng, thẳng là chuyện , còn cho Vương Mai tiền, bù cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-247.html.]
Vương Mai vội vàng ngăn động tác của đối phương, bảo ông nội giữ tiền. Hiện tại Vương Mai thiếu tiền, cô cũng lấy tiền của già.
Nhìn ông nội ho khan, Vương Mai chút lo lắng. Tuy sinh lão bệnh tử là trạng thái bình thường, nhưng Vương Mai vẫn đối phương sống thật , cô cũng chỉ một đối xử với cô thật lòng mà thôi.
Vương Mai cũng ở nhà họ Trương quá lâu, cô ở càng lâu sẽ dẫn đến mâu thuẫn càng nhiều.
Đợi khi từ nhà họ Trương , Thẩm Lan Đình cũng thở phào nhẹ nhõm, ở bên trong cũng kiềm nén vô cùng. Bởi vì ăn mấy miếng , khóe miệng Thẩm Lan Đình chút trắng bệch.
Vương Mai thấy , từ trong túi lấy một viên kẹo đưa tới, để cho đối phương dịu một chút.
Trên bàn đều là đồ ăn cay, Vương Mai nghĩ dày đối phương khó chịu. May mà, Vương Mai đối phương bệnh dày vẫn mang theo kẹo bên .
Hai cũng chỉ ăn đơn giản hai ba miếng, sớm đói bụng đến mức n.g.ự.c dán lưng, Thẩm Lan Đình lái xe dừng một quầy hàng bán cơm, lấy khăn giấy từ trong túi lau bàn, xong mới bảo Vương Mai xuống.
Mùi vị thức ăn quầy hàng đều ngon, thức ăn bàn tản nhiệt khí, cho cảm thấy thập phần ấm áp.
“Vẫn là bây giờ thoải mái!”
Vương Mai ăn mì, nhịn thoải mái than thở.
Ở chung với nhà , cô chỉ cảm thấy tâm mệt mỏi, chạy trốn. Người nhà cô tưởng tượng lúc , cùng nhà hiện tại bộ dáng giống.
Vương Mai dám khẳng định nếu cô phận như hiện tại, chỉ sợ đối phương ngay cả nhận cũng sẽ nhận, điều cho cô nhịn nhớ tới chính kiếp .
Nắm bắt cảm xúc trong mắt đối phương, Thẩm Lan Đình trấn an:
"Nếu hợp thì cũng cần miễn cưỡng bản .”
Vốn là khi đến, Thẩm Lan Đình còn dự định tìm cách để xoa dịu quan hệ giữa Mai Tử và cha ruột của cô, để Mai Tử tiếc nuối. Chỉ là khi thấy ánh mắt tràn ngập tính toán của hai vợ chồng, bỏ cuộc.
Thẩm Lan Đình trông , càng miễn bàn lúc còn chớp mắt về phía , sắc mặt đầy vẻ nghiêm túc. Ở trong lòng Vương Mai giống như hoa núi cao rơi xuống phàm trần, Vương Mai mê hoặc mở to hai mắt đối phương.
lúc , ông chủ bưng một đĩa đậu phộng tới, miệng :
"Đậu phộng rang quý khách tới , mới lò, cẩn thận còn nóng.”
Vương Mai như tỉnh mộng lấy tinh thần, mặc dù chút khổ não, nhưng là sống thêm một đời, dễ dàng mê hoặc như thế.