----
Phần lớn phụ nữ trong thị trấn đều mang đồ trang sức do mà máy Vương Mai , trang sức tinh xảo lấp lánh, trong thời gian ngắn thời trang ở trong thị trấn trong vô cùng thời thượng.
Những lúc Vương Mai tan ca đạp xe về nhà, mỗi thấy như thế, trong lòng vô cùng thỏa mãn, trang sức đón nhận, cô cảm thấy vô cùng tự hào.
Cô tới chợ chuẩn mua chút sườn về, sườn bây giờ cũng đắt, chỉ thịt mỡ là đắt. Thịt mỡ chẳng những thể chiên mỡ heo, còn thể bổ sung dầu. Sườn giống , xương sườn nhiều, cơ bản ai .
Cho nên tuy là Vương Mai chợ muộn, vẫn còn nhiều sườn. Xương sườn bán hề rẻ, coi như cô cũng kiếm ít tiền.
Ông chủ sạp bán sườn quen với Vương Mai, cô thích sườn cũng nhiều, trực tiếp chặt nhỏ cho Vương Mai, còn cho Vương Mai thêm một khúc xương lớn cạo thịt.
Xương lớn ai mua, cho nên ông chủ đau lòng chút nào, ngược Vương Mai cảm giác kiếm món hời lớn.
Cô đặt xương sườn mua sọt xe, đạp xe chạy về phía . Chợ đông , âm thanh ồn ào, còn kèm theo tiếng g.i.ế.c gà và chặt thịt. Trước mặt là một sạp bán cá, phía còn một bãi m.á.u loãng xen lẫn vảy cá, Vương Mai cẩn thận từng li từng tí mà đường nhỏ.
Phía là một ông cụ, chậm, Vương Mai đang đẩy xe phía ông , đột nhiên thấy ông cụ "rầm" một tiếng ngã xuống đất.
Thấy ai tiến lên kiểm tra tình huống, Vương Mai nhanh chóng tiến lên đỡ dậy, động động của đối phương.
Những vây xem bên cạnh nhận ông lão là ai, buộc miệng :
"Đây là ông Trương ?"
Vương Mai về phía chuyện:
"Giúp một chút với, đưa bệnh viện."
Người Vương Mai điểm mặt gọi tên cũng do dự, tâm lý đơn giản chiếm ưu thế.
Trên đường cũng nhắc nhở Vương Mai một chút, nhà của ông Trương cũng dễ gần, chỉ sợ việc phiền phức kéo đến.
Vương Mai thở dài, từ khi cứu đối phương, cô nghĩ đến khả năng :
" sẽ giải thích với bọn họ, nếu nhà của họ là ai thì gọi giúp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-226.html.]
Người nọ gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với lời của cô.
May mà vấn đề gì lớn, khi truyền xong một chai nước biển cũng tỉnh , ông lão yên lặng Vương Mai, dời mắt , miệng còn :
"Giống, thật sự là giống, đang tìm cô."
Vương Mai sững sờ tại chỗ, hiểu ý của ông là thế nào, từ trong cuộc chuyện của của ông mới , ông thấy cô báo nên mới tìm tới, thấy cô giống cháu gái thất lạc của nhà .
Vương Mai: "..."
Trong thời gian cũng nhiều tìm , nhưng cô nghĩ tới chỉ vô tình cứu một , mà ai dè nọ cũng đang tìm .
"Chắc là ông lầm ạ."
Vương Mai khan vài tiếng, đồng hồ đeo tay.
Người nhà của ông còn tới?
Ông Trương sự lo lắng bất an của Vương Mai, chậm rãi :
"Dung mạo của con giống nhà họ Trương, ngũ quan ba phần tương tự với bà nội con lúc còn trẻ."
Người nhà họ Trương cuối cùng cũng chạy tới, dẫn đầu là hai vợ chồng trung niên ăn mặc , mà ở phía là một cô gái trẻ tuổi.
Hai vợ chồng sắc mặt lắm, oán giận :
"Ba, ba ở nhà, mà chạy lung tung gì thế ạ?"
"Ai bảo hai các con giúp già đây tìm ."
Ông Trương hừ lạnh một tiếng, xong khỏi lệ rơi đầy mặt.
Xương cốt của ông bây giờ , hiện giờ cháu gái còn tìm , thành tâm nguyện của vợ ông, thì mà ông mặt mũi mà xuống tìm bà.
Hai vợ chồng đều tỏ vẻ đau khổ, nếu thể tìm , sớm thể tìm , đứa nhỏ mất tích nhiều năm như , uổng công.