----
Tiền Linh lời chị là thật, chỉ thể tâm cam tình nguyện mà quét dọn sạch sẽ, nước mắt của sự hổ và phẫn nộ ngừng chảy xuống.
Hiện tại cô vô cùng hối hận vì theo Vương Cương, lúc tùy tiện tìm một đàn ông cũng hơn là theo đối phương.
Thế nhưng, Tiền Linh còn cách nào nữa, bởi vì đứa nhỏ trong bụng nên hai xé giấy đăng ký kết hôn, chỉ thể tự ăn quả đắng .
Tiền Linh đem phân heo đến địa điểm chỉ định, liền vội vàng hốt hoảng chạy về nhà, nếu về muộn còn Hoàng Như sức giày vò một trận.
Vương Cương lúc mới từ bên ngoài uống rượu trở về, cả nồng nặc mùi rượu, còn nhiều dấu chân, tất cả đều là ưa đá.
“Tiểu Cương con đó, con xem con chọc gì, đau ?"
Vẻ mặt Hoàng Như đầy lo lắng.
"Những trong thôn bởi vì con đàn bà độc ác Vương Mai kiếm tiền mà đến chế nhạo con, như thì con nhịn cho !"
Vương Cương tức giận bất bình , lảo đảo lên, nghĩ đến lúc khi còn là thành phố, ở trong thôn ai mà nịnh bợ, tất cả đều là đồ mắt chó coi thường .
Khi thấy Tiền Linh tới, Vương Cương lảo đảo chạy thẳng tới.
"Con trai, con trai của cha..."
Khi tới mặt Tiền Linh định sờ bụng đối phương, bởi vì mùi hôi thối khắp Tiền Linh mà trong dày điên cuồng đả đảo trào ngược lên, nôn ở Tiền Linh.
“Con đàn bà hôi hám !"
Vương Cương thẹn quá hóa giận dùng tay đẩy Tiền Linh , còn bắt đầu đánh cô .
“Đừng đánh đừng đánh, Cương Tử trong bụng cô đứa nhỏ của con."
Mắt thấy Vương Cương càng đánh càng hung, Hoàng Như ngăn .
Vương Cương lúc mới bình tĩnh , dùng chân đá Tiền Linh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-192.html.]
"Còn mau nấu cơm .”
Tiền Linh kéo lê thể đau đớn lên, cúi thấp đầu gật đầu đồng ý.
Trong mắt cô tràn đầy nỗi oán hận, đứa nhỏ... Ha ha, đứa nhỏ nào của , đội cái nồi cũng là đáng đời.
Sau khi Vương Mai trở về còn chút thời gian, cô bắt đầu nghĩ đến vấn đề tiêu thụ.
Con đường cung cấp hàng hóa đầu tiên cô suy nghĩ đến chính là cửa hàng bách hóa trong thị trấn, về phần mấy cửa hàng khác, chỉ cần bên ăn phát đạt, cần đề cập nhiều cũng sẽ đánh mùi mà chủ động tìm tới.
Vương Mai tiến cửa hàng bách hóa mà một chút trở ngại nào, chỉ trong chốc lát ông chủ cửa hàng .
Cô đưa mẫu trong tay cho đối phương xem.
"Hình chữ nhật thể khăn che tủ cũng thể khăn trải bàn, hình tròn là khăn trải bàn cho bàn tròn.”
Vương Mai mở từng cái khăn trải bàn , khi mở khăn trải bàn hình chữ nhật , hoa văn chạm rỗng bên trong đan bằng dây móc lộ rõ ràng, ngoại hình bên trong hóa là một đóa hoa hồng, mà cái hình tròn càng tuyệt vời hơn.
Nói xong, khóe miệng Vương Mai cong lên một đường cong mắt.
"Vải bố kiểu hoa những rườm rà còn dễ , cho nên trong tay cũng chỉ một lô hàng như , hề tìm tới gặp ông chủ của những cửa hàng bách hóa khác, chỉ đặc biệt tìm tới , chia cho chén canh .”
Ông chủ cửa hàng bách hóa động tâm một chút, gật gật đầu.
Anh tiếng nào cả, dường như trong lòng còn đang tính toán cái gì đó.
Vương Mai ông chủ là một cẩn thận, dám đưa quyết định, nhưng cô rảnh mà lãng phí thời gian với đối phương, ai cô ở đây đợi tới khi nào, lập tức liền giả bộ vui :
"Ông chủ, đây cũng là đầu tiên , thể bạc đãi .
Nếu chỉ về chất lượng của vải bố thì thể là một tác phẩm nghệ thuật, bộ đều giao cho các phụ nữ nông thôn từ nhỏ thủ công bện bằng tay.”
Lại :
"Ông chủ , khi buôn bán cần một chút gan , tuy rằng cửa hàng bách hóa sừng sững ngã, nhưng chẳng lẽ cho nó huy hàng trở .”
“Anh sợ nguy hiểm, cũng chỉ thể tìm ông chủ khác.”