----
“Cô việc ở , đến đơn vị của cô tặng một lá cờ khen ngợi." Đồng chí công an trịnh trọng , trong mắt nhất định khen ngợi đồng chí thấy việc nghĩa hăng hái .
Không cần như thế...
“Làm việc để tên!”
Vương Mai từ chối nhưng việc do cô quyết định.
Cuối cùng sự kiên trì của đồng chí công an, Vương Mai vẫn tên nhà máy.
Vương Mai và Thẩm Lan Đình đang chuẩn rời , khi thấy Lâm Chiêu Đệ ghế dài ôm hành lý lặng lẽ rơi lệ thì khỏi thở dài.
Không ai nghĩ tới kết quả , may mà hai rơi trong tay đối phương.
“Mai Tử, cô ?"
Lúc hai Lâm Chiêu Đệ thấy Vương Mai thì hai mắt tỏa sáng, vội vàng cúi đầu lời cảm ơn với cô. Tuy rằng kiếm tiền thành công nhưng nếu Vương Mai thì e là các cô sớm bán trong khe núi.
Vương Mai gật đầu, "Các cô dự định gì tiếp theo , về nhà ?”
Nghe như thế, vẻ mặt của hai Lâm Chiêu Đệ lập tức trở nên uể oải mất tinh thần. Qua thật lâu, Lâm Chiêu Đệ mới ngập ngừng mở miệng:
"Ba kiếm tiền thì nhất định sẽ đánh gãy chân mất.”
Một cô gái khác cũng gật đầu đồng ý, cô còn thảm hơn đối phương, nếu bởi vì ngoài kiếm tiền thì sớm lập gia đình để đổi tiền sính lễ cho em .
Hai tìm việc trong thị trấn, lúc vạn bất đắc dĩ mới trở về.
Sau khi Vương Mai tình huống hai cùng đường bí lối, trong lòng chút cảm khái, :
"Hai ngày nữa nhà máy chúng sẽ tiến hành tuyển dụng một nhóm , các cô thể thử xem, văn hóa cũng , sẽ kiểm tra năng lực tay chân của các cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-168.html.]
Hiện nay nhà máy đang tiến hành đẩy nhanh tốc độ làm việc, đã sản xuất nhiều đợt sản lượng bên ngoài.
Không ngoài dự liệu, dây buộc tóc trong mấy trấn bên cạnh hưởng ứng, luôn bán đến khi hết hàng, chủ nhiệm của mấy cửa hàng bách hóa lúc còn do dự thì nay thúc giục nhiều .
Vương Mai vốn định qua một thời gian nữa sẽ tuyển . Lúc nhà máy mới xây xong, cô dám tuyển nhiều mà chỉ là thử .
Hiện tại lượng công việc thật sự quá lớn, trong lòng vẫn luôn tính toán.
“Các cô từ trong thôn tới, tay chân hẳn là nhanh nhẹn tháo vát.”
Cô thể trực tiếp mang hai trở về, chỉ là điều công bằng với những công nhân vất vả lắm mới thông qua sàng lọc, sợ sẽ khiến cho nhà máy xao động.
Công là công, tư là tư, Vương Mai rõ đạo lý .
Cô cho hai một cơ hội, chỉ xem đối phương thể tiếp nhận , dù nếu cuộc sống hơn thì cần sự cố gắng của cá nhân.
“Cô yên tâm, chúng đều giỏi việc từ nhỏ."
Hai liếc mắt đều nhận sự kích động trong mắt , các cô ngờ tới lúc cùng đường bí lối một con đường sáng.
Trong lúc chuyện Vương Mai hai chuẩn ở hầm cầu đối phó vài ngày, về phần ăn thì ăn lương khô từ nhà các cô mang đến, tiết kiệm đồ ăn sống qua vài ngày.
Nghe , Vương Mai nhíu mày, nhanh chậm :
" một việc các cô thể , cũng trả tiền.
cho các cô mượn tiền để các cô tìm nơi đặt chân, đó dùng thành quả việc để trả nợ.
thành quả việc thể qua loa, khiến hài lòng mới ."
Nghe Vương Mai như , hai Lâm Chiêu Đệ vui mừng vô cùng, nhao nhao cam đoan với Vương Mai tuyệt đối sẽ nghiêm túc thành, tuyệt đối sẽ âm thầm giở trò.
“Mai Tử, cô bảo chúng lên núi đao xuống biển lửa, chúng cũng hai lời.”
Các cô Vương Mai với vẻ hết sức ngượng ngùng, giúp nhiều như mà các cô nên báo đáp như thế nào, trong lòng cả hai đều nghĩ khi kiếm tiền nhất định báo đáp ân tình của đối phương.