----
Từ khi cô Hoàng Như mua về một ngày nào là chịu đựng tra tấn.
Nếu cô lôi kéo Vương gia tham gia kiếm tiền sẽ là chuyện lạ nha.
Trơ mắt gia đình lạc hậu, còn hững khác trong thôn trong làng ngừng phất lên cũng đủ tra tấn cái thói ham hư vinh của Hoàng Như .
Vương Mai bịt tai, bộ như Hoàng Như dọa:
"Đại đội trưởng, chú để hai về nhà , đừng để chạy khắp nơi cắn lung tung, ảnh hưởng đến bầu khí của đại đội chúng .”
Đại đội trưởng lập tức gật đầu, tiến lên phê bình hai , buông lời tàn nhẫn.
"Hoàng Như, thấy bà lớn tuổi mới so đo với bà, nhịn bà lâu, đầu óc của bà cũng đủ thông minh để rằng chúng sẽ tuyển bà, bây giờ mong bà về nhà cho, sẽ suy nghĩ .”
“Vương Mai bây giờ là đại ân nhân trong đội chúng , nếu cô một câu, trong đại đội cũng thể giúp gì Vương gia các ."
Đại đội trưởng trầm giọng cảnh cáo, ông chỉ hy vọng Hoàng Như thể an phận một chút.
"Tốt gì ở chung một đại đội việc nhiều năm như , ít nhiều cũng chút thiết, một chút an phận thủ thường cũng !"
Hoàng Như sống nửa đời từng trải qua đau khổ thế , thấy đại đội trưởng giúp , giúp một ngoài như Vương Mai, nhất thời phịch đất la om sòm.
"Công lý ở , đại đội trưởng giúp đỡ ngoài, khi dễ một bà già như .
còn sống tiếp gì!"
Tiếng của bà lớn, nhưng nước mắt chẳng chảy bao nhiêu, thấy Vương Mai chịu nổi trốn trong phòng, thấy bà nhanh tay lẹ mắt ôm lấy chân Vương Mai:
"Vương Mai, năm đó nếu cho cô cơm ăn áo mặc, cô thể đạt những thành tựu như bây giờ, ơn..."
Hoàng Như đột nhiên hét lên một tiếng khiến cho Vương Mai giật , cô nghĩ tới việc đối phương còn thể khuất phục.
ánh mắt Vương Mai trầm xuống, lời của Hoàng Như cho xúc động.
Lòng ơn? Thật sự là quá buồn , cô kiếp trâu ngựa cho Vương gia cũng kết cục .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-155.html.]
Ngay cả đại đội trưởng chuyện trong nhà bọn họ cũng khỏi nghiến răng, đại đội trưởng nhanh chóng tìm đến mấy thanh niên trong thôn mạnh mẽ kéo hai Hoàng Như .
Hoàng Như và Tiền Linh đồng loạt rụt cổ, ngờ đại đội trưởng nhẫn tâm như .
Trên đường còn thể thấy tiếng kêu thê lương của Hoàng Như, trông thấy cảnh , nhất thời đùa chế nhạo Hoàng Như một trận.
Vương Mai giờ là thần tài của bọn họ, Hoàng Như cùng Tiền Linh dám chọc tới thần tài, mắng cũng đáng đời.
Số báo danh ít, ghi đầy cả trang giấy.
Kế toán :
"Mai Tử, cô ở đây thật sự là phúc khí của đại đội chúng .”
Sau khi xong việc, mặt trời sắp lặn, nhiệt độ cũng giảm dần.
Vương Mai vốn thăm chị dâu, nhưng nghĩ đến tính nết của những sống trong Vương gia.
Sợ bản đeo bám nên Vương Mai dứt khoát nhờ đưa đồ mang đến cho Lâm Đinh Hương.
. . .
Thời điểm đồ đạc đưa đến Vương gia, chỉ Lâm Đinh Hương hào hứng, mang đồ đạc trở về phòng Hoàng Như ngăn cản.
"Chúng cùng mở xem."
“Chị dâu, chúng đều là một nhà, chị cũng đừng nghĩ đến việc ôm đồ của riêng."
Tiền Linh bao đồ căng phồng, trong lòng thèm thuồng, Vương Mai bây giờ là xưởng trưởng hào phóng, quà biếu đều là đồ .
“Đồ là Vương Mai tặng cho , dựa cái gì chia , cho các , nên nghĩ quá nhiều."
Thấy hai để ý bao đồ của , Lâm Đinh Hương khẩy, đối phương.
Hoàng Như Lâm Đinh Hương mở , Lâm Đinh Hương hết tới khác để ý tới bà , thấy bà nháy mắt với Tiền Linh.
Tiền Linh nhào tới mặt Lâm Đinh Hương, tay giật lấy bao đồ trong tay đối phương.