----
Đại đội năm nay thu hoạch lắm còn sâu bọ phá hoại, ngoại trừ lương thực nộp lên, lương thực đủ để phân phát cho mỗi hộ dân sống qua ngày.
Làm đội trưởng, ộng thể lo lắng? Đại đội trưởng khỏi thầm chửi rủa, chỉ đại đội bọn họ xui xẻo, đại đội khác đều việc gì, khi gió ngừng , đáng lẽ thể lo ăn no, đại đội bọn họ rõ ràng lạc hậu hơn các đại đội khác.
Ngay tại lúc đại đội trưởng buồn rầu, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng chuông xe đạp thanh thúy, kéo ông về hiện thực, ông nghi hoặc nữ đồng chí đẩy xe đạp tới.
"Đại đội trưởng, lâu gặp ngài."
"Cô là ai?"
Nhìn cách ăn mặc xinh nữ đồng chí, đại đội trưởng cẩn thận suy nghĩ, nhưng vẫn nhớ quen cô.
Đừng thấy Đại Đội Trưởng uy tín trong thôn mà nhầm, đến thành phố thì tất cả đều là lời nhảm, đại đội trưởng chỉ nhận thức vài cán sự thị trấn.
" là Vương Mai."
Đại Đội Trưởng bất ngờ, :
"Cô là Mai Tử… Cô thật sự là Mai Tử?"
Khuôn mặt ông buồn , cố gắng tìm kiếm diện mạo đó khuôn mặt đối diện, kết quả phát hiện đúng thật là Vương Mai.
Lúc Vương Mai ở trong đại đội là đứa trẻ đáng thương, đen gầy gò giống như một bộ xương sống.
mà bây giờ khuôn mặt của cô dần dần thịt, da dẻ hồng hào, nếu đối phương chủ động , đại đội trưởng là tuyệt đối đoán cô là con dâu nuôi từ nhỏ của Vương gia.
Đại đội trưởng khỏi nhớ lúc Hoàng Như Cương mua Vương Mai về, khi đó tuy rằng cô còn nhỏ tuổi nhưng dáng vẻ độc đáo, đây cũng là đầu tiên ông thấy một cô bé vẻ ngoài như , nhưng đó đến nửa năm Vương gia biến thành bộ dạng thảm thương.
Trong thôn cũng từng với Hoàng Như, nhưng bà vẫn theo ý , dần dần ấn tượng của trong đại đội đối với Vương Mai chính là gầy đen.
Hoa quả trong thành thật sự quá kì diệu, đối phương đổi .
"Ôi trời, cái xe đạp quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-151.html.]
Trong lúc Vương Mai chuyện với đại đội trưởng, ở bên cạnh chú ý xe đạp mà Vương Mai .
Trên đại đội bọn họ cũng một chiếc xe đạp, tuy là xe cũ nhưng cũng đủ khiến các thôn dân hâm mộ, kể chiếc xe đạp mới của Vương Mai.
Mấy bên cạnh Vương Mai trông mong , sờ mấy cái, sợ hỏng xe đạp của :
"Mai Tử , xe đạp của cô nhãn hiệu gì thế?"
"Vĩnh Cửu đó."
Người dân làng về thương hiệu xe đạp, nhưng thể ngừng khen ngợi thương hiệu.
Nghe tiếng khen ngợi dứt, những đang đồng dừng , chọc chọc cánh tay bên cạnh, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Người bên cạnh cũng bất ngờ, hỏi những khác. Trải qua một hồi truyền lời, cuối cùng cũng hiểu rõ, thì là Vương Mai về.
Đây chính là chuyện lớn, đại đội trưởng bây giờ là xưởng trưởng trong nhà máy, nếu cơ hội dính líu chút quan hệ, chừng thể giàu.
Mọi tạm thời bỏ công việc của , kích động chạy đến mặt Vương Mai, hẹn mà cùng :
"Mai Tử, con còn nhớ thím , lúc thím còn cho con ăn cơm ở nhà thím đấy."
"Lúc còn đem quần áo trong nhà tặng cho Mai Tử."
"Cậu đừng buồn như thế, đó là quần áo rách cách nào vá , mới việc đó thôi."
Bên tai Vương Mai truyền đến âm thanh bảy miệng tám lưỡi, khỏi cong khóe miệng, mắt thấy cứ mãi, cô vội vàng kêu dừng.
"Đại đội trưởng, việc bàn với chú.
Việc lợi cho đội của chúng , đổi địa điểm để thảo luận?"
Đại đội trưởng lâu gặp Vương Mai, chỉ cô ở trong nhà máy mở nhà máy, khiến lãnh đạo thị trấn khen ngợi.