----
Mấy cán sự trấn mang biểu cảm khó coi, trấn khó khăn lắm mới một nhà máy, giúp bọn họ nở mày nở mặt.
Mà đại công thần bắt nạt, điều cho bọn họ chịu .
“Anh lời ý gì? Chúng , ai cho đám chó má các quyền đưa chúng trở về?"
Nói xong, Hoàng Như nhổ một ngụm nước miếng mặt nam cán sự cầm đầu.
“Chú ý lời của bà, đây là cán sự thị trấn chúng đấy."
Vương Mai , lấy giấy vệ sinh từ trong túi đưa cho nam cán sự, ngượng ngùng bảo lau .
Khi chuyện chính là lãnh đạo trấn, ngay cả đại đội trưởng cũng do ông quản, Hoàng Như vội vàng kinh hoảng cầu xin tha thứ.
"Lãnh đạo, là chúng đúng, các tuyệt đối đừng nên so đo.”
Bà ngu xuẩn đến mấy chăng nữa thì cũng đối phương là quan lớn cỡ nào nên sinh lòng sợ hãi.
Đã tuổi , lão luyện tung hoành, ở đây ai đáng thương cả.
Mọi còn nhao nhao khuyên bảo cán bộ thị trấn đừng thương hại hai con nhà .
Vương Cương nghiến răng kèn kẹt, đưa , còn chấp nhận sự thật rằng hiện tại còn là thành phố, nhất định chia một chén canh từ nhà máy mới.
Thế nhưng tình huống hiện tại căn bản là thể, tâm như tro tàn cúi đầu xuống, ngừng thì thào tự .
" là huyện thành, trở về, trở về..."
Vương Mai ở bên cạnh hờ hững tất cả, trong lòng khỏi thấy buồn , hai kẻ sợ mạnh h.i.ế.p yếu, thể sống yên chứ.
Công việc khai trương nhà máy kết thúc mỹ, bảng hiệu nhà máy do cô xong để cho treo lên.
Bảng hiệu bằng kim loại, ánh mặt trời chiếu rọi, chữ khắc rạng rỡ phát sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-138.html.]
Về phần hai con Hoàng Như cùng Vương Cương các cán bộ thị trấn dẫn về làng, dù là hiện tại trói tay chân nhưng cũng dám lỗ mãng, khúm núm theo cán sự thị trấn, dám lên tiếng.
Trước khi , nữ cán sự bảo Vương Mai yên tâm, lúc trục xuất hai con trở về sẽ để cho đại đội trưởng bên thấy, cho bọn họ tới gây chuyện nữa.
Vương Mai gật đầu.
"Nhờ lãnh đạo thị trấn chúng chiếu cố, mới thoát khỏi sự dây dưa của kẻ ác, yên tâm, nhất định sẽ dẫn dắt nhà máy phát triển càng ngày càng .”
Lúc Thẩm Lan Đình dẫn Tiểu Lý chào tạm biệt thì Vương Mai đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, từ phía gọi .
"Chủ nhiệm Thẩm, chờ một chút.”
Thẩm Lan Đình dừng bước, đối với việc Vương Mai dùng giọng trong trẻo gọi , trong lòng một sự khác thường.
Chỉ điều đối phương vẫn xưng hô là chủ nhiệm Thẩm một cách lãnh đạm cho Thẩm Lan Đình khỏi buồn bực mím môi.
Anh bảo Tiểu Lý chờ trong xe, dặn dò đơn giản vài câu liền xoay , nhanh về phía Vương Mai.
Hai ở cửa nhà máy thật sự là nơi tiện chuyện, Vương Mai dẫn Thẩm Lan Đình đến phòng việc của cô, rót cho đối phương một ly xuống trò chuyện.
Thẩm Lan Đình uống xong, khỏi mỉm , "Trà …”
Vương Mai gật đầu.
"Lúc uống ở chỗ chủ nhiệm Thẩm thấy tệ cho nên mua một ít, tiện chiêu đãi khách.”
Ánh mắt của cô vẫn chú ý lên mặt Thẩm Lan Đình, thấy đối phương cau mày, tươi , khỏi bắt đầu nghi ngờ sai gì .
Vương Mai hỏi với vẻ mặt mờ mịt, đàn ông đối diện thấy bộ dạng luống cuống của cô thì nhịn khẽ.
" chỉ đột nhiên cảm thấy thời gian chúng quen cũng ngắn, cần khách sáo như thế.”
Vương Mai bừng tỉnh gật đầu, đúng là như .
Vậy cô nên gọi đối phương là gì?
"Vậy gọi là đồng chí Thẩm nhé?"