----
Vương Cương bên cạnh hề đỡ, thấy Lâm Đinh Hương loạn thì thẳng:
"Chị dâu, nếu chị còn dám ồn ào thì em sẽ bảo trai em bỏ chị đấy.”
. . .
Qua hai ngày, cuối cùng chủ nhiệm của cửa hàng bách hóa cũng mời lãnh đạo của năm địa phương lân cận tới.
Vương Mai đặc biệt dẫn bọn họ đến tiệm cơm nhà nước, dùng rượu ngon thức ăn ngon để chào đón. Nhìn thấy những món ăn , liền gọi chủ nhiệm cửa hàng bách hóa là hào phóng, còn hàn huyên với ông .
Bọn họ để ý đến Vương Mai ở bên cạnh, trong lòng chỉ cho rằng là một nhân vật nhỏ, đáng nhắc đến.
Mắt thấy chủ nhiệm khen tặng đêm nay là đêm nao, Vương Mai nhíu mày, nhanh chóng nháy mắt với đối phương, bảo ông đừng quên mục đích hôm nay.
Chủ nhiệm cửa hàng bách hóa khoát tay, chỉ về phía Vương Mai giới thiệu với bọn họ:
"Hôm nay mời khách mà là đồng chí Vương Mai, cô là đối tác của cửa hàng bách hóa chúng đấy.”
Nghe , cuối cùng cũng về phía Vương Mai nhưng chỉ khách sáo chào hỏi, bọn họ vẫn còn khinh thường đối với phụ nữ.
Vương Mai chủ động tiến lên bảo bọn họ xuống :
"Tùy tiện gọi chút đồ ăn, hợp khẩu vị của các vị !”
“Đồng chí Vương Mai, cô mời chúng tới là việc gì thế?”
Mọi đều cho rằng Vương Mai điều cầu xin, nhưng cũng sắp ăn xong đồ ăn mà Vương Mai vẫn chỉ chuyên tâm gọi dùng bữa, chính sự cho lòng yên tâm .
Một đàn ông đầu trọc rốt cục nhịn hỏi, những còn cũng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-132.html.]
Vương Mai đặt đũa xuống, lập tức :
"Nếu các lãnh đạo như thì cung kính bằng tuân mệnh, khách sáo với nữa.”
“Gần đây mới mở một nhà máy, chủ yếu chế tác vật phẩm trang sức, cửa hàng bách hóa trấn chúng tiêu thụ sản lượng nhiều như mà bên vẫn con đường tiêu thụ thích hợp."
Vương Mai khanh khách :
"Vốn dĩ còn phiền , ngờ nhiệt tình chủ động như , nếu thể giải quyết thì thật sự là thể hơn.”
Tất cả đều sửng sốt, khỏi suy nghĩ sâu xa trong lòng, đó liếc mắt :
"Một món trang sức cũng kiếm bao nhiêu tiền cho nên chúng tạm thời dự định ."
Hiện tại khi mở cửa tuy rằng thể ăn no nhưng vật phẩm trang sức vẫn thực tế bằng lương thực, ở chỗ bọn họ bày vật phẩm trang sức chỉ để phủ bụi mà thôi.
Ai bỏ tiền mua đồ trang sức thực dụng chứ?
Vì ngân sách của cửa hàng bách hóa cho nên bọn họ chỉ thể từ chối.
Vương Mai .
"Mọi chớ nên xem thường trang sức, phụ nữ nào mà thích ăn diện mắt cơ chứ? Nhà máy của chúng trang sức chú ý đến hai chữ tinh xảo, bằng cũng thể dựa bán trang sức giàu đúng ?"
Vương Mai lấy hàng mẫu từ trong túi vải bày mắt các lãnh đạo, thuận thế hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.
Tất cả đều từng thấy vật phẩm trang sức mà cô lấy nên đều chút kinh ngạc, một món trang sức còn thể tinh xảo như thế, khó trách đối phương tự tin đến .
Trước mắt Vương Mai, mấy cầm lấy vật phẩm trang sức bàn đặt tay tinh tế đánh giá. Những vật phẩm trang sức như thế nào mà khiến cho sinh lòng yêu thích, tuyệt đối giống vật phẩm trang sức kiểu cũ ở cửa hàng bách hóa của bọn họ.
“Chỉ mới thể sản xuất những đồ trang sức , các nơi khác đều .
Cho nên thể cùng hợp tác, bán đồ trang sức của chúng trong cửa hàng bách hóa của các .”