----
Vương Mai cầm tiền ngoài đếm, mà những năm trăm tệ, xem ăn .
Không phương tiện giao thông quả thực tiện, Vương Mai quyết định mua một chiếc xe đạp.
trong tay vé xe đạp, quả thực khiến cô vô cùng khổ não.
Cho nên cô tính tìm cách cao mua một tấm bằng giá cao từ khác.
Mấy trưởng khoa Lý gợi ý cho Vương Mai, bảo cô hỏi Thẩm Lan Đình xem .
Lúc Thẩm Lan Đình lập công, phần thưởng là vé xe đạp.
Thế nhưng, Thẩm Lan Đình xuất hành xe Jeep, vé xe đạp đương nhiên tác dụng, bọn họ bảo Vương Mai hỏi thử xem.
Vương Mai chút chần chừ, nên hỏi , vì mỗi gặp đều giống như nhờ giúp đỡ .
Sống đời cũng như thế, quả thực cho cô hổ.
Trưởng khoa Lý: " thấy Lan Đình cũng khá chiếu cố cháu, nên sẽ từ chối , cháu cứ yên tâm mạnh dạn mà hỏi.”
Vợ của trưởng khoa Lý bên cạnh cũng phụ họa.
Cuối cùng khát vọng đối với xe đạp chiến thắng tất cả, Vương Mai quyết định hỏi một chút.
Chạng vạng ngày hôm , khi thu dọn xong xuôi, Vương Mai sắp xếp thời gian tìm Thẩm Lan Đình.
Thẩm Lan Đình trong phòng việc gặp Vương Mai, ánh mắt vốn mệt mỏi của trong nháy mắt sáng ngời, bảo Vương Mai xuống, tự lấy chén rót cho đối phương.
Vương Mai: "Không cần câu lệ , xong việc sẽ ngay!”
Động tác tay của Thẩm Lan Đình hề dừng , :
"Thật vất vả mới tới đây, nếu như ngay cả ngụm nước cũng uống, thì chủ nhà là chu đáo .”
Mấy ngày nay luôn bận rộn công việc, Thẩm Lan Đình nhiều ngày thấy Vương Mai, lúc rảnh rỗi, luôn tự hỏi Vương Mai đang gì?
là chút quan tâm thái quá.
Vương Mai uống nước Thẩm Lan Đình rót, nhịn mà thưởng thức kỹ hơn, tuy rằng cô hiểu , nhưng cũng thể nếm chất lượng tệ.
Ánh mắt của cô trong lúc vô tình quét tới bản vẽ ở bàn của Thẩm Lan Đình, ánh mắt khỏi sáng ngời:
"Anh đang đưa kỹ thuật mới ?"
Thẩm Lan Đình mỉm :
"Đây là ý tưởng trong thời gian của , nếu giữ nguyên hiện trạng an nhàn, nhưng thời đại đang ngừng đổi, sợ cứ thế mãi sẽ đào thải. Chỉ là đưa là đúng sai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-115.html.]
Nội tâm của bỗng thấy m.ô.n.g lung hiếm thấy, dù mấy năm nay xưởng thép vẫn với hiện tại, sự sớm trở thành trạng thái bình thường , nếu mạo hiểm, chỉ sợ sẽ dẫn đến sự bất mãn.
Hơn nữa đến bây giờ, Thẩm Lan Đình cách nào thể thành công .
“Nhất định sẽ thành công."
Vương Mai thốt một câu, khi ý thức quá mức kích động, cô vội vàng nghiêm chỉnh.
“Nếu ý tưởng , thử ."
Cô tiếp tục :
“Không lòng tin như , thật giống mà .”
Nói xong, Vương Mai đem ánh mắt dừng ở Thẩm Lan Đình, ánh mắt của cô tràn ngập khẳng định cùng tín nhiệm.
Sau khi , lông mi Thẩm Lan Đình khẽ run, ngón tay nhịn giật giật theo.
“Cảm ơn.”
Thẩm Lan Đình đột nhiên thành khẩn , trong lòng khỏi bắt đầu vui vẻ bởi lời của Vương Mai, ngay cả chuyện phiền lòng vẫn luôn rối rắm cũng bắt đầu tiêu tán.
Thấy vẻ mặt đàn ông đầy sự chân thành, Vương Mai chút tự nhiên :
"Anh đừng vội cảm ơn , tới là chuyện tìm giúp.”
“ hỏi một chút, còn vé xe đạp , nếu còn, mua nó.”
Thẩm Lan Đình đồng ý: "Vé xe đạp để ở nhà , cũng tan , cô về lấy cùng .”
Vương Mai vé xe đạp vẫn còn, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm, khóe miệng lộ nụ lớn:
"Thật quá.”
Trong lòng Thẩm Lan Đình chút nóng lên, khi mất tinh thần một chút, nhanh điều chỉnh :
"Sau việc gì cứ tới tìm , nếu thể giúp thì quá.”
Trong lúc hai đang chuyện, Tiểu Lý đột nhiên đẩy cửa :
"Chủ nhiệm...”
Cậu còn xong, thấy Vương Mai, tóc gáy dựng thẳng lên, cau mày mất hứng :
"Đồng chí Vương Mai, chủ nhiệm của chúng ngày thường trăm công nghìn việc, cô đến quấy rầy gì?”
Trên mặt Tiểu Lý tràn ngập bất mãn, Vương Mai há miệng chút khó hiểu, hình như cô đắc tội gì với .