----
Vương Mai hỏi: "Sản lượng bên thể thu là bao nhiêu?
Chủ nhiệm c.h.ế.t lặng một hồi, đó báo một con , Vương Mai gật gật đầu, con tính cũng ít.
Sự nghiệp của Vương Mai chính thức quỹ đạo, cứ cách vài ngày cung cấp hàng cho cửa hàng bách hóa một .
Mấy ngày , cuộc sống Vương Mai trôi qua vô cùng thoải mái.
Sau khi tiền, ăn gì thì ăn, mua gì thì mua.
Hết thảy những thứ mà kiếp Vương Mai từng hưởng thụ, nay đều trải nghiệm hết một lượt.
Mười mấy phụ nữ trong khu tập thể trực tiếp đối đãi với Vương Mai như Bồ Tát sống.
Mà Bồ Tát sống thì là gì nữa.
Người nghĩa khí, kéo bọn họ cùng kiếm tiền.
Bởi vì Vương Mai, các cô cuối cùng cũng cần ở nhà chịu sự đay nghiến của chồng nữa.
Hằng ngày chỉ cần việc chăm chỉ, thì tiền kiếm cũng ít hơn so với những công nhân viên chức .
"Bộ đồ của cô cũng mới mua đúng ?"
“Ôi trời, mắt cô tinh thật đấy!”
Hai phụ nữ ngoài mua thức ăn về đang hăng say thì thấy Hứa Nhất Ngưng, họ hừ lạnh một tiếng lướt qua bên cạnh đối phương.
"Về ?"
Trong lòng Hứa Nhất Ngưng cay tức, vươn tay chào hỏi các cô, nhưng nghĩ rằng nhận kết quả như .
Cô tức nổ tung đến nơi, của khu tập thể ai nấy đều trang điểm xinh , ai nấy đều tiền rủng rỉnh.
Đến cuối cùng, nghèo khổ nhất chính là cô .
“Thái độ gì đấy?”
Hứa Nhất Ngưng lạnh một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-113.html.]
Một phụ nữ trong đó nghiêng đầu :
"Không nhà thì chớ bước cửa, em họ cướp đàn ông khác, theo thấy thì cô chị họ cũng chẳng thứ gì.”
“Đã đúng còn to.”
Người phụ nữ bên cạnh ha hả.
Các nàng sớm thuận Hứa Nhất Ngưng, Vương Mai như , nếu do Hứa Nhất Ngưng mang con hồ ly tinh tới thì Vương Mai sẽ vướng mớ chuyện phiền phức ?
"Thứ khua môi múa mép các sợ ngày đầu lưỡi thối !?”
“Phì~!”
Nhóm mấy bà tiếng:
"Không cô luôn khinh thường đám thuộc khu tập thể chúng ?
Ngày coi khinh như , bây giờ thấy cuộc sống của chúng định cố đến bắt chuyện.”
Hứa Nhất Ngưng đúng là tài năng tỏ vẻ ngoài mặt, nhưng của khu tập thể cũng kẻ ngốc, nhất là những sống hơn nửa đời như mấy bà đây, thể đối phương đang giả vờ giả vịt , là cho to chuyện thôi.
Bây giờ thì khác , Vương Mai bây giờ là Bồ Tát sống của mấy bà nên bảo vệ, thể khi dễ.
Hứa Nhất Ngưng tức giận nghiến răng dậm chân tại chỗ, vì để rõ những rốt cuộc đang trò gì.
Cô đặc biệt lưu ý từng động tĩnh của bọn họ, vô tình cố ý lén những chuyện phiếm, đó mới phát hiện bọn họ đang ăn với Vương Mai.
Hứa Nhất Ngưng cuối cùng cũng hiểu vì những địch ý với cô như , khi bọn họ đang buôn bán thì vô cùng khinh thường.
Cũng thiếu ăn thiếu uống gì, là nhà của công nhân mà bày trò buôn bán.
Nếu hai năm thì đám sẽ bắt bộ.
Chạng vạng tối khi Vương Mai trở về, Hứa Nhất Ngưng vẫn luôn ngóng âm thanh ở sát vách vội mở cửa , tới mặt Vương Mai cản đường cô.
Vương Mai Hứa Nhất Ngưng giương cao hất cằm cùng mặt mày đắc ý hề che giấu thì chút buồn .
Cô nhướng mày: “Cô cất công canh thật phí ít công sức đấy nhỉ?”
“Vương Mai, ngờ cô buôn bán cơ đấy, thật sự khinh cô vô cùng, những buôn bán nào đứa nào là đàng hoàng chứ?”