----
Thím Tiết khỏi : "Cháu , thể dừng nghỉ ngơi chút .”
Động tác tay Vương Mai ngừng , trả lời:
"Làm việc kiếm tiền thể nghỉ ngơi chứ.”
Xem qua đồ đạc một lượt xong, Vương Mai cầm trong tay đồ trang sức, kẹp tóc, cẩn thận rõ với thím Tiết là hàng dễ dàng xuất hiện chỗ bỏ sót.
Chờ khi hết thảy bận rộn xong xuôi, mắt thấy đến giờ ăn cơm, Vương Mai chuẩn mời ăn cua gạch.
Khi cô báo chuyện với thím Tiết xong, thím liền khuyên nhủ bảo:
“Đồ ngon như , cháu để tự mà ăn, mấy con cua gạch mang mời khách thì chỉ một bữa cơm là hết trong phút chốc.”
Vương Mai thèm để ý lắc đầu, vô cùng kiên quyết.
Thím Tiết cách nào, đành gật đầu.
Đợi mấy đến, Vương Mai hỏi bọn họ đồng ý .
Lý Lâm tía lia tía lia :
"Chuyện ai ném bên ngoài, mấy cô khi cô trả tiền cho bọn họ việc đặc biệt dặn dò, bảo mang quà cảm ơn sang đây.”
Nói xong, cô quơ quơ rau dưa trong tay, rau tươi còn mang theo chút bùn đất, liền là mới nhổ lên.
Sau khi định , mấy Lý Lâm Vương Mai mời họ ăn cua gạch liền kích động tới nỗi cơm cũng thèm nấu, bảo ông xã tự đến nhà ăn mà bỏ tiền mua cơm.
Các cô nhao nhao cầm rau dưa cùng thịt ở nhà tới tụ họp cùng hai họ. Làm công thời gian dài như , đây là đầu tụ cùng , ăn một bữa trò chứ.
Từ ngày ăn với Vương Mai, hầu bao của Lý Lâm cũng rủng rỉnh hơn, tiêu tiền cũng khách khí.
Vương Mai một đống đồ ăn mà khóe miệng giật giật. Mấy mang bộ thức ăn trong nhà đến gì?
Đã lâu tới nhà bếp của khu tập thể nên trong chốc lát tưởng như cách cả một đời.
Vương Mai cùng mấy thím Thẩm đến ao, lúc trong phòng bếp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-108.html.]
Trần Phong cầm bánh ngô mặt đen cùng dưa muối đang rời , thấy mấy họ khẽ gật đầu hiệu.
Ánh mắt chợt dừng ngay khi thấy cua gạch, đồng thời rụt chiếc đĩa đang cầm tay trong.
Vương Mai thấy thức ăn của đối phương thì sửng sốt, một lát , đột nhiên nhớ tới bản tính của Hứa Nhất Ngưng, cũng nghi ngờ gì nhiều nữa.
Hứa Nhất Ngưng kiếp cũng y , thích vung tiền mua đồ đến còn một đồng.
Chuyện của Hứa Nhất Ngưng và Trần Phong, Vương Mai hề quan tâm, thấy cũng chỉ lạnh một tiếng trong lòng, bồi thêm một câu ‘đáng đời’!
Trần Phong về đến nhà bưng bánh ngô mặt đen và dưa muối lên bàn, sắc mặt cũng dễ coi.
Anh gượng gạo gọi Hứa Nhất Ngưng dậy, hiệu đối phương ăn cơm.
Vừa hai mới cãi một trận, Trần Phong bực tức vì Hứa Nhất Ngưng vung tiền mua váy liền , nửa tháng nay bọn họ sống nổi , đến tiền mua bánh ngô cũng mượn tiền mua.
Trần Phong khỏi sinh lòng hối hận, hối hận khi cưới Hứa Nhất Ngưng.
Hứa Nhất Ngưng thấy bánh ngô mặt đen cùng dưa muối thì chán ghét bĩu môi, mấy thứ khi còn là thanh niên trí thức cô ăn phát ngán .
Cô bèn mềm giọng, tay vuốt ve bụng :
"Anh Phong , em hiện giờ đang mang thai, ăn những thứ dinh dưỡng, còn tiêu hóa .”
Trần Phong lạnh một tiếng:
"Tiền , đào dinh dưỡng ở cho cô?"
Hứa Nhất Ngưng suy nghĩ một chút, tự cho là đúng mà nghĩ một ý:
"Anh tìm nhân viên mượn đỡ, tháng chúng trả .”
Trần Phong:
“Cô mang thai tới ngu ? Có tháng nào vay tiền ? Bây giờ ai trong phân xưởng cũng đều mượn qua một !"
Anh cao giọng, cố gắng gằn xuống sự phẫn nộ trong lòng đang hừng hực phừng cháy.
Mỗi tháng những đủ tiền thức ăn, còn trả nợ, Trần Phong thật sự chịu đủ .