Lẽ , cô cần chịu trách nhiệm, thấy nhẹ nhõm mới đúng. Dù chuyện hôn nhân thể qua loa, cũng định vì một phút ngoài ý mà quyết định cả nửa đời còn . Còn chuyện ân cứu mạng, dùng vật chất để đền đáp cũng thể.
“Chính là đạo lý.” Lương Thanh Thanh cảm thấy cho bậc thang để xuống, bèn đổi đề tài: “Cơ thể là vốn liếng nên cách mạng, điều quan trọng bây giờ là dưỡng bệnh cho , những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.”
Phạm Diễn Hành bỗng tiếp chủ đề với cô, nên cũng chuyển hướng: “Bây giờ tiền, chờ về làng ...”
“Chuyện nhỏ, hãy .”
“...” Phạm Diễn Hành gật đầu, như nhớ điều gì quan trọng: “Tối nay các em về làng kiểu gì?”
Giờ còn xe về làng, trời tối, bộ về cũng thực tế. Với hình nhỏ bé của Lương Thanh Thanh, nửa đường chắc cũng gãy chân.
“Hôm nay về nữa. Xem xem tối nay thể mượn bệnh viện một cái giường ngủ tạm . Hơn nữa viện cũng thể ai bên cạnh, em và hai ở đây, ít nhiều gì cũng tiện chăm sóc.” Lương Thanh Thanh sớm tính toán kỹ. Lúc hoạn nạn mới thấy chân tình, cô đương nhiên ở bên cạnh Phạm Diễn Hành .
“Làm phiền .” Lần đầu tiên trong đời, Phạm Diễn Hành viện để khác chăm sóc, mặt hiện lên chút ngượng ngùng, gật đầu cảm ơn cô.
“Anh thể mau chóng khỏe thì những vất vả đều đáng kể.” Lương Thanh Thanh chống khuỷu tay lên đầu gối, dùng tay đỡ cằm, đôi mắt cong cong như trăng non, Phạm Diễn Hành chớp mắt.
Tim như ngừng đập một nhịp. nghĩ tới lời từ chối ban nãy của cô, trong lòng liền trở nên phức tạp, theo bản năng nhắm mắt : “Anh... mệt, nghỉ một lát.”
“Vậy ngủ . Chờ hai em về, em sẽ gọi dậy ăn chút gì ngủ tiếp.” Lương Thanh Thanh hiểu chuyện, nghĩ rằng Phạm Diễn Hành tỉnh dậy nên tinh thần, còn cẩn thận dậy đắp chăn cho .
Cảm nhận đôi tay nhỏ bé lướt qua tấm chăn ngực, yết hầu Phạm Diễn Hành khẽ chuyển động, bàn tay chăn cũng siết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-98-a.html.]
"Hắt xì."
Không lâu , một tiếng hắt kìm nén vang lên, là tiếng bước chân rời . Cửa phòng bệnh mở đóng . Đến khi trong phòng chỉ còn một , Phạm Diễn Hành chậm rãi mở mắt, ánh mắt lo lắng về phía cửa.
Cô ... chứ?
Ngoài phòng bệnh, Lương Thanh Thanh men theo hành lang đến tận cửa sổ cuối cùng mới buông tay che miệng, đó hắt liên tục vài cái. Mãi đến khi dừng , cô đưa tay sờ trán, từ lúc nào bắt đầu nóng ran, chạm còn thấy bỏng tay.
“Không lẽ thật sự cảm ?”
Cô lẩm bẩm, lắc đầu: “Không xui xẻo như , đừng gở.”
Ai ngờ một lời thành thật. Từ lúc màn đêm buông xuống , đầu óc cô bắt đầu choáng váng.
Cả chút sức lực, cuộn tròn chiếc giường mượn tạm trong bệnh viện, trùm chăn kín mít mà vẫn thấy lạnh run.
Lương Thanh Thanh chằm chằm lên trần nhà tối om, cố gắng chống tay dậy. Trong phòng chỉ một cô. Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn xối xả, cành cây hoè gió thổi đập cửa kính vang lên tiếng “cộc cộc” chói tai, trong đêm đen càng thêm đáng sợ.
“Anh hai?”
Gọi xong mới nhớ , khi ngủ, Lương Quân Cường vẫn yên tâm, thấy Phạm Diễn Hành yếu ớt một nên mượn bệnh viện một chiếc giường gấp, chuẩn đến phòng bệnh của ngủ tạm một đêm, phòng khi chuyện gì còn kịp xử lý.