70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 91: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 03:39:47
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Thanh Thanh ngoảnh , thì thấy một bà lão cùng con dâu đang vội vã cầu cứu.

“Về làng tìm xem, nó đang chơi ở nhà khác. Bên chúng đang cứu , việc liên quan đến tính mạng, lấy giúp bà tìm trẻ con?” – Tạ Trường Côn phẩy tay, tỏ rõ xem đây là chuyện cấp bách.

“Tìm khắp , thấy !” – Chu đại nương như sắp . Ban đầu bà cũng nghĩ như Tạ Trường Côn, vội. đến khuya mà cháu vẫn về, bà mới hốt hoảng. Cầm ô cùng con dâu tìm khắp các nơi con bé đến, mà chẳng thấy bóng dáng.

phiền việc cứu hộ, nhưng mưa lớn thế , trẻ nhỏ gặp chuyện là điều dễ xảy . Nếu tìm gấp, bà yên tâm nổi?

“Đêm hôm khuya khoắt, đừng loạn nữa. Không thấy vẫn còn bốn đang chờ chúng cứu ?” – Tạ Trường Côn mất kiên nhẫn, hất tay định đuổi.

“Cháu thật sự mất tích , xin ông giúp với!” – Chu đại nương gần như quỳ xuống.

Nhìn bà cụ tóc bạc, Tạ Trường Côn cũng mềm lòng, đành hạ giọng: “Chúng thật sự thể phân . Vậy , cùng bà về gọi các bà, các cô trong thôn tìm phụ một tay, cứ thế .”

Mấy lời khiến hiện trường dần yên , cũng còn bàn tán.

Thời gian trôi qua từng giây. Nửa tiếng , thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, tuy rõ nhưng đủ chỉ hướng. Lương Thanh Thanh đó là giọng một bé gái. Cô lập tức nghĩ tới lời của Chu đại nương. Chẳng lẽ...

“Tiếng vọng từ bên !”

“Mọi cùng đào! Cẩn thận một chút!”

“Thấy , hai ! Bị cây đè lên! Mau nâng lên, dồn sức nào!”

Lương Thanh Thanh ngoài đám đông, tim đập dồn dập, hai tay để , lòng bàn tay lạnh toát, mắt chớp chỗ . Mưa mờ tầm , cô cũng buồn lau, tay dính bùn đất cứ thế quẹt lên mặt, trông lem luốc như con mèo nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-91-a.html.]

Cuối cùng, nhờ nỗ lực của , hai – một lớn, một nhỏ – kéo khỏi vũng bùn.

Cái cây lớn vốn là trở ngại khi cứu hộ, giờ vô tình trở thành lớp bảo vệ, tạo một trống nhỏ. Người lớn ngay lúc xảy t.a.i n.ạ.n che chắn cho bé gái, đỡ phần lớn lực va đập. Nhờ cô bé mới giữ một tia tỉnh táo để cầu cứu.

Nếu , với vị trí khuất như , chẳng đến bao giờ mới phát hiện.

“Là Diễn Hành!” – Lương Quân Cường xông lên đầu tiên. Sau khi cùng nâng cây sang chỗ khác, lập tức nhận bất động đất.

“Người lớn còn thở. Đứa nhỏ còn sống. Mau đưa đến bệnh viện!”

Nghe đến đây, Lương Thanh Thanh mới mừng vì tìm thấy Phạm Diễn Hành, liền cảm thấy nghẹt thở. Toàn như rút cạn máu, mắt tối sầm, suýt nữa ngã quỵ. Cô cố gắng gượng , đẩy chắn mặt chạy đến bên .

Phạm Diễn Hành im, bê bết bùn đất, nước mưa hắt mặt cũng chút phản ứng nào.

“Sao thể c.h.ế.t chứ? Anh là nhân vật chính mà...” – Lương Thanh Thanh lẩm bẩm. Cô khẽ chạm tay lên cổ , thấy nhịp đập, cũng chẳng còn ấm.

tin c.h.ế.t.

Cô buộc bình tĩnh , nhanh chóng kiểm tra kỹ hơn. Rất may, còn thở, chỉ là quá yếu, mạch đập mờ nhạt đến mức khó nhận .

Còn sống! Anh vẫn còn sống!

Lương Thanh Thanh hít sâu, lập tức mở miệng , lấy bùn đất , cúi định hô hấp nhân tạo. cúi xuống thì Lương Quân Cường giữ .

“Tiểu , ?” Lương Quân Cường vẫn còn chìm trong nỗi đau mất em . Chàng trai cao lớn suýt nữa bật thành tiếng, nhưng vẫn quên để ý đến em gái . Nhìn thấy cô đột nhiên cúi xuống định hôn Phạm Diễn Hành, tròng mắt suýt thì rớt ngoài.

Loading...