“Hả?” Hồng Vỹ trợn tròn mắt, tay vẫn quên mặc áo .
“Mọi mặc áo hết .” Phạm Diễn Hành chẳng thèm để ý đến Hồng Vỹ, cài mấy cái cúc áo chỉ mấy khác, giọng lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị mang theo khí thế của vị thế.
Ở trại thanh niên trí thức , tiền và phiếu là thứ quý nhất, mà Phạm Diễn Hành điều kiện, hào phóng. Mỗi tháng đều quà vặt từ Bắc Kinh mang về, sẵn sàng giúp đổi phiếu, giúp việc… Ai cũng ơn nghĩa với , thậm chí thầm kính trọng.
Lúc lên tiếng, là việc đơn giản, chẳng ai lý do để từ chối. Tuy , trong lòng ai nấy đều giống Hồng Vỹ – đầy nghi hoặc. Sao tự dưng nghiêm túc như thế?
Phạm Diễn Hành chẳng thời gian bận tâm đến mấy ánh mắt .
“Mọi ăn , đừng đợi .”
Đợi tản hết về phía nhà bếp, mới bước nhanh cổng. Vừa đến gần, kịp mở lời thì cô chun mũi than thở: “Sao lâu ? Em chờ nãy giờ, nắng cháy da , xem mặt em sạm ?”
Rõ ràng là đang trách móc, nhưng lời cô pha chút nũng nịu, âm cuối kéo dài đầy quyến rũ, như đang nũng với yêu .
Người yêu?
Phạm Diễn Hành kịp tiêu hóa cái từ lướt qua trong đầu, thấy gương mặt nhỏ nhắn áp sát gần. Khoảng cách giữa hai bỗng rút ngắn, gần đến mức thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm mát từ mái tóc cô, thanh khiết dễ chịu, luồn thẳng mũi.
“...” Cổ họng Phạm Diễn Hành khô khốc, như bóp nghẹt, thốt lời.
“Hửm? Anh ngẩn gì thế?” Có lẽ thấy đáp, cô bước sát thêm một chút, tiếp tục truy hỏi.
Từ lòng bàn chân dâng lên một cảm giác tê rần, theo bản năng lùi hai bước, hít sâu đáp lời cô, bắt đầu đ.á.n.h giá cô thật sự.
Lương Thanh Thanh làn da trắng, chỉ cần đỏ chút là lộ rõ ngay. Không cô đợi bao lâu nắng, mà chỉ mặt, đến cả cổ cũng ửng hồng. Đa phần chắc là do ngoài ruộng lúc sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-62-a.html.]
Ánh mắt dời lên, chạm đôi mắt hồ ly xinh . Cô dường như chẳng ngượng là gì, thẳng mắt , còn mỉm cong môi.
Sống mũi cao thon đọng vài giọt mồ hôi, môi khô nhưng nhanh chóng chiếc lưỡi hồng l.i.ế.m qua, lập tức trở nên đỏ mọng, ướt át.
Khiến nghẹt thở.
Phạm Diễn Hành cảm thấy cả miệng cũng bắt đầu khô rát.
“Hơi đỏ thật.” Anh thành thật .
Nghe , cô như gặp chuyện lớn, lập tức đưa tay che mặt, lườm một cái như : “Tại hết! Rõ ràng thấy em mà còn chần chừ , lỡ em cháy nắng xí thì ?”
Anh ngập ngừng mãi, bởi vì...
Phạm Diễn Hành nghĩ lý do gì hợp lý, đành dịu giọng trấn an: “Chắc cháy nắng , cũng chẳng .”
“Anh bác sĩ, cháy ? Có ? Dù cũng là tại .” Lương Thanh Thanh lườm , thấy chẳng phản ứng gì khác thường thì tiếp tục mạnh dạn dựng chuyện.
“Được, là của .” Phạm Diễn Hành xoa trán, chấp nhận cái tội từ trời rơi xuống .
Không ngờ dễ dỗ đến , Lương Thanh Thanh đảo mắt, khóe môi cong cong. Đang định nhân đà để gật đầu đồng ý cùng cô thành phố chơi trong kỳ nghỉ tới, thì bất ngờ hai cùng lên tiếng:
“Vậy nghỉ, em cùng thành phố...”
“Vậy mua cho em một hộp kem dưỡng da...”
Nhìn thấy cô suýt vì chuyện cháy nắng, Phạm Diễn Hành dỗ dành. Trong đầu bỗng nhớ đến mấy chị họ bôi kem dưỡng và dầu trăn, thể giúp da mặt mềm mại trắng hồng...