Xung quanh phần lớn là thanh niên trí thức, ai phản đối.
Nghĩ đến đó, mắt Hồng Vĩ đảo một vòng, xán lạn nịnh nọt Phạm Diễn Hành:
“Đi thôi, Diễn gì thế?”
Cậu xách con rắn, chớp mắt theo ánh mắt của , chỉ thấy một đám đang tản , chẳng gì đặc biệt.
Muốn đặc biệt—thì chỉ mỗi Lương Thanh Thanh là nổi bật quá mức.
thể nào. Anh Diễn từng ghét nhất loại con gái như cô : ăn ngon, lười , còn suốt ngày chìa tay xin tiền, chẳng chút chí khí nào!
Vậy thì chỉ còn một khả năng – Diễn đang suy nghĩ.
“Anh Diễn?” Hồng Vĩ gọi thêm nữa, mới kéo sự chú ý của Phạm Diễn Hành trở . Anh thu ánh , gật đầu đáp lời, cầm cuốc bước nhanh theo đoàn phía : “Đi thôi.”
“Rồi ạ!” Hồng Vĩ lập tức rảo bước theo, toe: “Anh Diễn của em ơi, chai rượu uống còn ? Lát nữa lấy cho em nếm một ngụm nhá? Canh rắn mà thêm rượu thì đúng là sướng như tiên!”
Nghe , Phạm Diễn Hành nghiêng đầu liếc một cái. Từ khóe mắt, thoáng thấy Lương Thanh Thanh – lúc nãy còn vẻ ghê tởm rắn đến mức xỉu – giờ cũng bình tĩnh theo đội về thôn, liền nhàn nhạt đáp: “Chỉ một chén, nhiều hơn thì .”
“Được, ! Em Diễn là nhất mà!” Hồng Vĩ vui như trẩy hội. Toàn bộ tâm trí lúc chén rượu tưởng tượng cuốn sạch, nhận vẻ khác thường của Phạm Diễn Hành.
Phải rượu nhà Diễn loại bình thường, là rượu ngon chuyển từ Kinh Thị về, một chén khi mua cả trăm chén ở nông thôn. Trong bao , chỉ – nhờ quan hệ thiết với Diễn – mới nếm thử, khác mơ cũng phần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-56-a.html.]
Nghĩ tới đây, mắt Hồng Vĩ đảo vòng, nụ nịnh nọt nhanh chóng tràn : “Anh Diễn , lúc nãy tay ngầu lắm! Nhanh – chuẩn – gọn! Có thể để ý, nhưng em thấy rõ ràng, mấy cô thanh niên trí thức … chậc chậc!”
Thấy Phạm Diễn Hành vẫn im lặng, Hồng Vĩ c.ắ.n răng bổ sung thêm: “Đặc biệt là cô Lương Thanh Thanh , ánh mắt đúng kiểu chỉ thiếu điều bốc cháy tại chỗ luôn!”
Lời dứt, bước chân Phạm Diễn Hành khựng hai giây, khóe môi khẽ cong lên: “Thật ?”
“Thật mà! Em thề! Em nghi cô mà nhào lên ăn sống nuốt tươi thì cũng ngạc nhiên luôn . Phụ nữ mà, sĩ diện mỏng, ngại thể hiện. Đừng thấy im im mà lầm, khi còn dữ hơn đàn ông!”
Hồng Vĩ càng lúc càng khoa trương, nhưng kèm ánh mắt nghiêm túc và động tác tay chân phụ họa, khiến khó mà tin.
Phạm Diễn Hành sờ cằm, thầm nghĩ ngờ cô nàng Lương Thanh Thanh lúc lộ dáng vẻ như . Hừ, nha đầu còn giả bộ bình tĩnh mặt nữa chứ.
Không cảm ơn , chỉ cảm ơn mỗi Tô Tân Xuyên – là vì ngại ?
Càng nghĩ càng thấy suy đoán của sai, Phạm Diễn Hành liếc Hồng Vĩ đang vô tình cung cấp “thông tin nội bộ”, khóe môi cong lên thấy rõ: “Hôm nay tâm trạng , lát nữa uống thêm mấy chén cũng .”
Mắt Hồng Vĩ lập tức sáng rực – hiểu ý ! “Uống thêm mấy chén” chẳng là bật đèn xanh uống tẹt ga còn gì?
“Cảm ơn Diễn!” Cậu mừng đến mức . Không ngờ Diễn cũng thích nịnh nọt! Thế thì rải thêm lời tiếng ngọt đều đều, tăng cường tình đồng chí, củng cố tình cách mạng bền lâu.
Chẳng qua giờ nịnh mãi mà ăn thua nhỉ? Chắc là do hôm nay đang vui thật.