Giá mà đôi găng tay thì .
Còn đang nghĩ ngợi thì bên , Đinh Ái Hà cuối cùng cũng phản ứng . Mặt đỏ bừng, đùng đùng nổi giận bước tới chỉ mặt Lương Thanh Thanh:
“Lương Thanh Thanh, ý cô là gì hả?”
“Ý gì là ý gì?” Lương Thanh Thanh nhíu mày, giả vờ ngu ngơ, thậm chí chẳng thèm liếc cô lấy một cái.
Bị ngơ, thấy mấy tiếng rúc rích xung quanh, Đinh Ái Hà càng mất mặt. Cô nghiến răng:
“Cô mắng !”
“ mắng cô . Là cô mắng khác . Dù rõ cô đang c.h.ử.i ai, nhưng cô thì thật chẳng dễ chút nào. Con gái với , cần gì khó ?” Vừa , Lương Thanh Thanh bê quả bí đỏ chỗ đất trống. Cô tính sắp xếp cho gọn, lát nữa vận chuyển sẽ dễ dàng hơn.
Đã quyết định kiếm công điểm thì cô tuyệt lười biếng. Làm hết khả năng là nguyên tắc sống của cô.
“...” Đinh Ái Hà nhất thời nghẹn lời. Mãi mới gào lên:
“Trước đây ngày nào cô cũng tới điểm thanh niên trí thức, chẳng là để thu hút sự chú ý của Tô tri thức ? Giờ phá lệ , chắc chắn cũng vì !”
Nghe giọng khẳng định chắc nịch đó, Lương Thanh Thanh suýt nữa phì . Cô ngẩng đầu Đinh Ái Hà, giọng bình thản:
“Vị nữ thanh niên trí thức , và Tô tri thức trong sạch, nửa điểm liên quan nào. Mong cô đừng bôi nhọ thanh danh của chúng .”
“ tới là vì góp sức cho thôn, kiếm cái ăn cho nhà . Có liên quan gì tới ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-52-a.html.]
Dứt lời, cô còn quên trợn mắt một cái:
“Làm việc . Người ai cũng đang chăm chỉ, chỉ cô đây nhảm. Cô thấy hổ ?”
“...” Đinh Ái Hà chỉ , chỉ Lương Thanh Thanh, trừng mắt thể tin nổi. Cô từ bao giờ xem là lười biếng? Mà Lương Thanh Thanh từ bao giờ ăn lưu loát như thế?
Trước hễ nhắc đến Tô tri thức là cô e lệ rõ ràng, như thể giành bằng . Giờ thì ? Không chỉ phủi sạch quan hệ, còn nghiêm chỉnh biện bạch lý do ? Giờ thì ngược , cô mới là kẻ lố bịch gì!
“Đinh tri thức, tranh thủ lúc mặt trời lên cao, cô mau việc . Nếu để cán bộ ghi công bắt gặp, công điểm hôm nay của cô sẽ trừ một nửa đấy.”
Tần Trân bên cạnh nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng. Nhớ tới việc đội trưởng giao Lương Thanh Thanh cho quản lý, cô chủ động dàn xếp. Trong lòng cũng âm thầm đổi cách : Cô gái chỉ cãi lý rõ ràng, phản bác chừng mực, mà còn bảo vệ danh dự bản .
Quan trọng hơn, cô việc thì – yếu đuối như vẻ ngoài. Dù động tác còn vụng về, nhưng ai sáng mắt cũng thấy là cô đang nghiêm túc. Không như mấy chỉ đến “đánh dấu”, cho .
Đinh Ái Hà còn định cãi tiếp, nhưng ánh mắt nghiêm khắc của Tần Trân chằm chằm, nghĩ đến chuyện trừ công điểm thì chỉ đành dậm chân một cái, cáu kỉnh vứt một câu:
“Dù cô gì, Tô tri thức cũng sẽ thích cô !”
Rồi bỏ .
Lương Thanh Thanh thấy câu đó thì khẽ nhíu mày. Cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác đủ phiền, còn đối mặt với một đồng nghiệp chuyên gây rối thì còn khó chịu tới mức nào.
Ruộng bên cạnh cũng chẳng yên ắng gì hơn.
“Tô tri thức đúng là hưởng, Lương Thanh Thanh vì theo đuổi mà sẵn sàng xuống ruộng lao động cơ đấy!” Một nam thanh niên huých khuỷu tay Tô Tân Xuyên, trêu chọc.