“Anh ăn một cái , em mau ăn , ngon lắm.”
“...”
Biết rõ đầu đuôi, Hoàng Thục Mẫn ngửi thấy mùi bánh ngọt ngào, thật sự nỡ từ chối nữa.
Cả đời mấy khi ăn bánh ngon thế ? Đây mới là thứ hai cô nếm thử, mà còn là nhờ... Lương Thanh Thanh?
Tuy nhiên, mặt Lương Quân Cường, cô cũng ngại ăn luôn, đành nén cơn thèm, đặt bánh sang một bên hỏi điều cô tò mò nhất:
“Em gái thật sự công ?”
“Thật. Chính miệng nó , mơ .”
Trời còn tối, chắc mớ chứ?
Chuyện đúng là khó tin. Chẳng lẽ Lương Thanh Thanh thật sự như chồng , trở nên hiểu chuyện?
thể trạng yếu ớt , cô chịu nổi việc nông ?
Cho dù bây giờ hăng hái khí thế, nhưng ruộng mới mùi cực nhọc. Theo cô thấy, chắc cũng chỉ ba ngày đ.á.n.h cá, hai ngày phơi lưới, kéo dài .
Dù thì chủ động xuống ruộng công điểm cũng hơn ở nhà ăn . Chỉ cần cô kiên trì lâu một chút, nể mặt chiếc bánh bông lan trứng , cô cũng sẵn lòng hòa thuận với Lương Thanh Thanh.
...
“Thanh Thanh, dậy mau, con ? Phải sớm còn gặp đội trưởng sắp xếp công việc.”
Trong cơn mơ màng, Lương Thanh Thanh thấy như ai quăng lên thuyền, lênh đênh giữa dòng nước. Cho đến khi một cơn sóng lớn đ.á.n.h , cô mới choàng tỉnh.
“Aaa!”
Mở mắt liền thấy đôi mắt to tròn của Mã Tú Chi, cô mới nhớ lời thề hùng hồn tối qua. Nét mặt cô lập tức méo xệch, cuối cùng hóa thành tiếng rên rỉ.
“Nếu thì...”
Mã Tú Chi còn xong, Lương Thanh Thanh cắt ngang. Cô lập tức vén chăn bật dậy khỏi giường, tìm bộ quần áo để sẵn từ tối qua ở cuối giường, kiên định :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-45-a.html.]
“Con !”
Xuống ruộng việc thì gì to tát, đây là giai đoạn chuyển tiếp mà ai cũng trải qua, dù khổ đến mấy cũng c.ắ.n răng chịu đựng.
Thấy thái độ của Lương Thanh Thanh khá tích cực, Mã Tú Chi nở nụ an ủi: “Vậy xem chị dâu con chuẩn bữa sáng xong , con đồ ăn nhé.”
“Vâng ạ.”
Mùa hè, trời sáng sớm hơn thường lệ, đàn ông nhà họ Lương dậy từ lâu, xong gần hết những việc nặng trong nhà như đổ nước đầy chum, lên núi chặt củi, tưới rau, nhổ cỏ...
Phụ nữ thì lo việc lặt vặt như giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp...
Một gia đình gọn gàng, ngăn nắp, việc trôi chảy, thì thể thiếu sự phân công hợp lý.
“Thật sự dậy ?”
Trong bếp, Hoàng Thục Mẫn múc cháo từ nồi , liếc bóng dáng nhỏ nhắn đang rửa mặt ngoài sân, khỏi ngạc nhiên nhướng mày. Phải rằng đây, Lương Thanh Thanh thể ngủ đến tận trưa mới chịu dậy. Có lúc việc về cả , cô vẫn còn đang ngủ ngon lành.
Cho nên, giờ thấy cô dậy từ lúc trời còn tờ mờ sáng, bất ngờ mới là lạ.
Vương Hiểu Mai đang nhóm bếp, Hoàng Thục Mẫn thì liếc mắt sân, khóe môi cong lên, nhưng gì.
“Chia phần của và Thanh Thanh , mấy đứa còn lát nữa tự chia.”
Mã Tú Chi sợ kịp giờ lên đại đội, dặn dò vài câu sang gọi Lương Thanh Thanh.
Thấy sốt ruột, Hoàng Thục Mẫn và Vương Hiểu Mai cũng nhanh tay nhanh chân hơn.
“Con nhà đồ .”
Lương Thanh Thanh rửa mặt xong, đáp nhà. còn kịp đồ thì giọng Mã Tú Chi vang lên ngoài sân, giọng hào sảng the thé quen thuộc:
“Tiểu Phạm, cháu đến ?”
Tiểu Phạm? Ai ?
Nghe thấy cái tên lạ quen , lòng hiếu kỳ thôi thúc Lương Thanh Thanh nhanh chóng quần áo, định xem thử đó là ai khi họ rời .