Nghĩ , cô giả vờ như gì, chỉ đơn giản giải thích lai lịch của chỗ bánh.
“Sự tình chính là như .”
Nghe xong, Lương Quân Cường giận đến nhíu mày: “Cũng may là , nếu mai tìm cô . Người gì ! Chỉ vì nhà ở quê mà dám khinh thường!”
“Người cũng xin , đừng chấp nữa.” Lương Thanh Thanh nhún vai. Chuyện qua , bận lòng gì cho mệt?
Lương Quân Cường gật đầu, xuýt xoa mấy câu. Thật chẳng để tâm bánh ở , em gái chia cho một miếng là vui . Giờ quan trọng là xem thử vợ .
Thế là ba cái hai cái ăn xong miếng bánh, ngoài lầm bầm:
“Vợ hai lúc nãy vẫn mà, tự dưng thế , để con xem thử.”
“Chờ chút.”
Mã Tú Chi cất tiếng gọi. Lương Quân Cường dừng bước, đầu ngạc nhiên: “Mẹ, chuyện gì ạ?”
“Mẹ chuyện , tất cả kỹ đây.”
Ánh mắt Mã Tú Chi lượt đảo qua từng , cuối cùng dừng mặt Lương Thanh Thanh. Bà trầm giọng :
“Dạo trong nhà tốn kém nhiều, chắc ai cũng .”
Mọi đều ngẩng đầu bà, hiểu đột nhiên bà nhắc chuyện .
“Vì thế Thanh Thanh lên thành phố, cho con bé một đồng nào.”
Mãi đến khi bà câu , mới hiểu vấn đề.
“Thanh Thanh là con gái út, là con gái duy nhất, chúng ngày thường cưng chiều con bé một chút...”
“ thôi, chuyện nhắc nữa. Gần đây Thanh Thanh hiểu chuyện hơn nhiều. Hôm nay chịu bao nhiêu ấm ức, mới bù cho con bé bánh . Con bé giữ riêng mà còn mang về chia cả nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-42-a.html.]
“Anh em sống với , quý nhất là hòa thuận. Có chuyện gì thì , đừng giữ trong lòng. Giữ càng lâu càng rối, ảnh hưởng đến hòa khí. Cả đời và ông Lương chỉ mong con cái sống vui vẻ, đừng để vợ chồng già đến lúc tuổi xế chiều còn sống trong cảnh bất an.”
Dứt lời, bà cố ý liếc sang Lương Quân Cường. Người mặt đỏ bừng. Dù ngốc đến mấy thì giờ cũng hiểu, vội vã đáp: “Dạ!”
Mã Tú Chi gật đầu: “Có chuyện gì thì kịp thời, đừng để hiểu lầm lớn mới giải thích, đến lúc đó thì muộn .”
“Mẹ, con chuyện .” Lương Thanh Thanh lập tức giơ tay, mím môi .
Bà sững một chút, theo phản xạ hỏi: “Chuyện gì con gái?”
Lương Thanh Thanh chuẩn sẵn hết lời, liền nhân cơ hội luôn:
“Mẹ, bố, chị cả, hai... chuyện con định từ lâu mà dịp.”
“ như , chuyện cứ bỏ qua . Lúc đó con còn nhỏ, suy nghĩ bồng bột, ít chuyện ngốc nghếch, gây phiền toái cho . Con thật sự xin !”
Vừa , cô nghiêm túc thẳng cúi đầu thật sâu. Dù là của nguyên chủ, nhưng giờ cô ở đây, thì lời xin vẫn cần .
Vương Hiểu Mai ở bên cạnh giật , vội đỡ tay cô: “Em, em gái, tự nhiên thế?”
“ đó, đột nhiên mấy lời gì? Bọn bao giờ thấy em gây phiền phức gì cả. Mình là một nhà mà!”
“Có chuyện gì ? Nói với hai, giúp em.”
Nghe những lời , hốc mắt Lương Thanh Thanh chợt cay cay. Mãi mới kìm nước mắt, cô mỉm lắc đầu:
“Cảm ơn chị!”
“Em , chỉ là dạo gần đây em suy nghĩ nhiều, em xuống ruộng việc. Tuy sức khỏe , chẳng bao nhiêu công điểm, nhưng cũng đỡ đần phần nào.”
“Con cũng góp sức cho gia đình!”
Nói xong, cả cô thấy nhẹ nhõm, nhưng khác thì ngơ như gặp ma. Ai nấy trố mắt, tin nổi tai .