Hoàng hôn buông xuống cánh đồng, phủ lên họ một tầng ánh sáng ấm áp dịu dàng.
Hạnh phúc luôn trôi qua thật nhanh. Trở về thành phố, ba sinh viên thủ đô tiếp tục guồng bài vở, nếm trải cảm giác “nước đến chân mới nhảy” đúng nghĩa.
May mà khi học kỳ mới bắt đầu hai ngày, cả ba cũng thành bài tập.
Vừa khai giảng, thầy giáo liền công bố một tin động trời:
Các trường đại học trong thành phố sẽ phối hợp tổ chức cuộc thi hùng biện thứ nhất cuối năm. Người đoạt giải sẽ cơ hội chọn thực tập tại các ban ngành trong thành phố.
Cơ hội ngàn năm một , ai nấy đều tranh ghi danh, văn phòng đăng ký chật kín .
Thanh Thanh cũng mặt. Hơn nữa — cô còn vô cùng tự tin.
Cô lợi thế hơn . Vài năm việc ở đài phát thanh giúp cô rèn luyện kỹ năng chuyên môn mà ai cũng , từng nhiều tham gia các cuộc thi hùng biện – kinh nghiệm thực chiến cũng thiếu.
Cơ hội , nhất định nắm lấy!
Vừa kết thúc bài tập hè bao lâu, cô bắt tay chuẩn cho cuộc thi hùng biện. Bên cạnh đó còn theo kịp tiến độ bài vở lớp, mỗi ngày đều cuồng trong lịch trình kín mít.
Từ khi đại học đến nay, cô hiếm khi một ngày thực sự rảnh rỗi.
Sự bận rộn khiến cô mệt mỏi, nhưng cũng cô cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết, dần dần hiểu – học hành nghiêm túc, quả thật một loại niềm vui riêng.
Thỉnh thoảng nghĩ , cô nhớ tới chính của ngày xưa từng thề sống thề c.h.ế.t "kẻ ăn bám", mà giờ đây chủ động đầu.
Có lẽ, nguyện vọng đó nên nhường cho con trai cũng .
Nhìn thằng bé cả ngày chỉ ăn ngủ, ngủ ăn, Thanh Thanh thật sự cảm thấy… việc đó khả thi.
Nghĩ đến đây, cô bật , mím môi, tiếp tục cặm cụi bài.
Cô bận, thì chồng còn bận hơn.
Tháng 10, thầy hướng dẫn "bắt cóc" tham gia hỗ trợ nghiên cứu một công trình học thuật. Suốt hơn một tháng trời " giam lỏng", đến mặt cũng chẳng ai thấy.
Đến lúc "thả" , thì cô thi xong từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-377-a.html.]
Vượt qua nhiều thử thách, cuối cùng Thanh Thanh giành giải nhất. Cô tay cầm bông hoa đỏ thắm, thành công đoạt cơ hội thực tập tại Bộ Ngoại giao kỳ nghỉ đông.
Niềm vui quá lớn, đến mức cô kìm mà hét lên, chỉ chia sẻ với tất cả bạn bè. Đến khi về đến nhà, thấy – vị hôn phu trở về bao ngày bận rộn – khóe mắt cô bỗng dưng đỏ hoe.
Người ngoài chỉ thấy cô chiến thắng dễ dàng. Chỉ mới hiểu, thời gian đó cô nỗ lực đến thế nào.
“Anh về ?”
Thanh Thanh lập tức lao đến, ôm chầm lấy . Phạm Diễn Hành vội vàng đỡ lấy cô, bàn tay to lớn xoa nhẹ gáy, giọng ôn nhu trêu chọc:
“Nhớ đến ?”
Lần đầu tiên cô phản bác, ngược còn gật đầu thật mạnh:
“Em thật sự nhớ chồng.”
“Anh cũng thế.”
Hai ôm chặt , dùng cái ôm để bày tỏ tất cả nỗi nhớ nhung và khao khát.
“Đừng nữa, về mà.” Anh đưa tay lau giọt nước nơi đuôi mắt cô, dịu dàng trêu:
“Khóc nữa là biến thành gấu trúc đấy.”
“Anh im !”
Cô hổ buồn , trừng mắt , chuyển chủ đề:
“Dự án của ?”
“Cũng suôn sẻ. Không xong thì nỡ thả chứ.”
Anh đùa, nhưng trong ánh mắt vẫn thấp thoáng mệt mỏi:
“Đống liệu đó, phát nhức đầu.”
“Cũng đau đầu cơ ? Bình thường thấy cắm đầu mấy quyển sách say mê lắm mà.”