Chỉ là... cũng “quê mùa” kém gì Phạm Gia Dục!
Câu trả lời quá rõ ràng — thì là học theo bố nó, “nhập gia tùy tục”.
Lương Thanh Thanh c.ắ.n một thìa dưa hấu, còn kịp nuốt xuống, thì Phạm Diễn Hành phát hiện đang lén. Anh còn vẻ nghiêm nghị lúc nãy nữa, chống nạnh đó, nhướng mày khẽ:
“Lén lút gì?”
“Ai lén lút , em đàng hoàng đấy chứ, gì mà ngại.”
Vì miệng còn ngậm đồ ăn, lời cô chút mơ hồ, nhưng hề ảnh hưởng đến khí thế phản bác hùng hổ của cô.
“Anh bảo em . Lại đây, đút cho một miếng .”
Phạm Diễn Hành dáng vẻ xù lông của cô, ý càng lúc càng rõ, xong liền đưa tay về phía cô. Cô vài bước đến mặt , xúc một thìa dưa hấu thật to. Không do quen đút cho Phạm Gia Dục , cô thuận miệng câu quen thuộc:
“Nào, a— ăn dưa hấu nào!”
Vừa dứt lời, Lương Thanh Thanh lập tức nhận gì, tay run lên, suýt nữa rơi miếng dưa hấu đỏ tươi. May mà Phạm Diễn Hành nhanh miệng nhanh tay đỡ lấy.
Dù trong miệng đang ngậm đồ, cũng quên chọc ghẹo cô, đuôi giọng cong cong, cố tình nhại :
“Ừm… dưa hấu ngon thật đấy.”
Lương Thanh Thanh thẹn quá hóa giận, giẫm mạnh lên chân một cái. Thấy nhíu mày vì đau, cô mới hả giận, hừ lạnh một tiếng:
“Ngon cũng cho ăn nữa!”
Nói xong liền ôm dưa hấu về phía Phạm Gia Dục, kéo hai đứa nhỏ đang lấm lem tắm.
Nhìn bóng dáng một lớn hai nhỏ khuất dần, khẽ cong môi. Trên mặt nào còn dấu vết nào của cơn đau ?
Buổi tối, trừ vợ chồng Lương Quân Cường, cả nhà đều quây quần đông đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-376-a.html.]
Anh cùng vợ Mã Tú Chi chuẩn một bàn tiệc phong phú, kết hợp ẩm thực hai miền Nam – Bắc, ai nấy đều ăn uống no nê, chuyện trò rôm rả.
Ăn xong, nhà, cả nhà cùng ngoài tản bộ. Vừa vui vẻ.
Chuyến về quê , Thanh Thanh mới cả Thư Cường và sư phụ nhà máy gỗ trong huyện mời cố vấn, mỗi tháng thêm một khoản thu nhập kha khá. Cộng thêm tiền công thêm, hóa trong nhà, cả là kiếm nhiều tiền nhất!
“Các con đều tiền đồ sáng lạn, với ba các con an lòng , sống c.h.ế.t cũng chẳng còn gì hối tiếc.”
Trên gương mặt Mã Tú Chi là nụ rạng rỡ, nhưng lời còn dứt Thanh Thanh ngắt ngang:
“Mẹ gì , xui quá!”
“Phải , xui thật, xem cái miệng của …”
Mã Tú Chi cũng tự lỡ lời, trong lúc cả nhà đang quây quần vui vẻ mấy chuyện chẳng lành, vội vàng chữa :
“Còn lâu mới… còn đợi đám cháu kết hôn sinh con cơ mà!”
“ , mấy lời đó bừa . Mẹ với ba giữ gìn sức khỏe, tụi con với hai sẽ cố gắng việc, sớm đón hai lên thành phố sống. Chúng sẽ là gia đình đầu tiên trong làng lên thủ đô đấy!”
Thanh Thanh khoác tay , tựa đầu vai bà.
Nghe cô , Mã Tú Chi và Học Dũng , đến khép miệng, liên tục gật đầu phụ họa.
Chỉ là trong lòng hai cũng hiểu rõ, chuyện dễ. Ngay cả chuyện chuyển lên huyện còn tính xong, huống chi là lên thủ đô?
con cái chí như , cha ai nỡ dội gáo nước lạnh?
Họ nào ngờ rằng chỉ vài năm, mười mấy năm , chỉ an nhàn sống ở thủ đô, mà còn thể nước ngoài du lịch, ngắm những phong cảnh xa lạ khắp thế giới.
Chuyện đó… là của . (Ông tác giả đúng là thích “chuyện ” thật.)