Lương Thanh Thanh dắt theo Tùng Tử, theo đội tuần tra, cẩn thận men theo sườn núi, tìm một chỗ thích hợp để vẽ tranh.
Đây là lời hứa của cô với Tùng Tử. Giờ là lúc thực hiện.
“Đồng chí Lương, chỗ ? Đất bằng, mặt nhiều cây đào.”
Danh tiếng của vị tân trạng nguyên vang xa khắp làng thôn. Các thành viên trong đội tuần tra đều kìm mà liếc cô mấy . Giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, còn hung hăng như thường ngày.
Nghe , Lương Thanh Thanh đưa mắt đ.á.n.h giá một lượt, đó gật đầu đáp:
“ cũng thấy chỗ , là ở đây .”
“Vâng, chúng tuần tra , lát nữa đưa xuống núi.”
“Cảm ơn .”
Lương Thanh Thanh mỉm cảm ơn, tiễn họ rời mới thu hồi ánh , ngước mắt về phía . Đứng từ nơi cao như thế , thể thu tầm mắt khung cảnh ngày thường chẳng dễ gì thấy : những dãy núi hùng vĩ trùng điệp, làng mạc san sát, cây đào đan xen sắc hồng và xanh biếc…
Tất cả hợp thành một bức tranh tuyệt mỹ mà ở thành phố thể nào cảm nhận .
Cô hít sâu một , tận hưởng sự yên tĩnh và vẻ hiếm , cho đến khi thấy tiếng gọi của Tùng T.ử bên cạnh, mới hồn, mỉm đặt bảng vẽ và chiếc ghế nhỏ xuống:
“Chúng bắt đầu thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-375-a.html.]
Mấy tháng gặp, kỹ thuật vẽ tranh của Tùng T.ử tiến bộ rõ rệt. Có thể thấy đây là kết quả của sự kiên trì luyện tập từ nhỏ. Không rõ là do tự giác lời cô, là nhờ Vương Hiểu Mai ở bên thúc giục — hoặc lẽ là cả hai — nhưng dù lý do là gì, tiến bộ thì đều đáng mừng.
Cô cảm thấy Tùng T.ử thiên phú thật sự, điều đó là kiểu thiên vị của lớn dành cho con cháu, mà là cô thực sự thấy năng lực và tiềm năng nơi đứa trẻ . Cũng vì mà cô mới dành nhiều thời gian và tâm huyết để dạy nó vẽ.
Chỉ hy vọng Lương Thư Cường khi ở Kinh Thị thể đưa cả vợ con đến, như mới tiện cho việc bồi dưỡng và phát triển năng lực hội họa của Tùng Tử.
Gác suy nghĩ, Lương Thanh Thanh tập trung chú ý bức tranh mà Tùng T.ử đang vẽ.
Đến lúc cất bảng vẽ xuống núi cũng gần giờ cơm tối. Trên đường về, ánh hoàng hôn nhuộm khắp núi rừng, tựa như lời từ biệt nhẹ nhàng.
Lần cả nhà về quê chỉ ở nửa kỳ nghỉ hè, đó còn Kinh Thị để thành bài tập, vì ai cũng quý trọng thời gian đoàn tụ hiếm hoi .
Phạm Gia Dục giờ chạy lon ton khắp nơi, mỗi ngày đều theo chân đứa nhỏ thứ hai nhà Lương Thư Cường đào hố trong sân. Hai đứa trẻ gan chẳng sợ gì, thậm chí còn nhổ trụi cả một mảng lông của con gà mái béo múp míp mà Mã Tú Chi nuôi.
Lương Thanh Thanh ôm nửa quả dưa hấu, dùng thìa xúc ăn, Phạm Gia Dục trắng trẻo, thanh tú đang quậy phá ngoài sân, cảm giác như trời sập mất một nửa.
Trời ơi, ở Kinh Thị, Phạm Gia Dục là một tiểu thiếu gia ai gặp cũng yêu quý, luôn sạch sẽ gọn gàng. Sao mới về quê mấy hôm trở thành bộ dạng lôi thôi thế ?
Rốt cuộc là học theo ai chứ?
Nghĩ đến đây, cô ngừng , đột nhiên đầu về phía Phạm Diễn Hành đang cầm rìu bổ củi cách đó xa. Anh mặc quần áo cũ của Lương Quân Cường, kích cỡ , mỗi giơ tay để lộ những đường cơ bắp rắn rỏi, cơ bụng và rãnh eo cũng lấp ló.
Khi nghiêm túc việc, đường quai hàm sẽ theo thói quen mà căng lên, nam tính quyến rũ.