“Phát thanh viên?” Thanh Thanh nhẩm ba chữ đó.
“ , cháu xinh xắn thế , giọng , chắc chắn nhiều cơ hội hơn khác, mau qua hỏi thử .”
Giờ bác bảo vệ chỉ tiễn cô cho nhanh, tuy vội nhưng lời nào cũng là thật lòng.
Nghe khen , Thanh Thanh thấy vui. Nghĩ , phát thanh viên đúng là một công việc — cần phơi nắng dầm mưa, chỉ cần một chỗ bản thảo, còn gì thoải mái hơn?
Cô hỏi rõ địa chỉ, nhanh chóng chạy về phía Cục Văn hóa.
Tới nơi mới , thật sự đang tuyển là Đài Phát thanh. Chỉ là đài nhỏ, chung tòa nhà với Cục Văn hóa nên bác bảo vệ mới nhầm.
Ở sảnh tầng một một ô cửa sổ nhỏ. Sau lớp kính, một chị gái mặc áo sơ mi trắng, tóc cắt ngắn ngang tai gọn gàng. Thấy Thanh Thanh bước , chị lập tức đ.á.n.h giá cô từ đầu tới chân mấy lượt, mới mở miệng hỏi: “Đồng chí đến ứng tuyển phát thanh viên đúng ?”
Mấy ngày nay, đều là những cô gái trẻ trung xinh , cần hỏi cũng đoán mục đích. Lý Thanh Phượng suýt hoa mắt, nhưng cô gái mắt vẫn khiến bà sáng rỡ cả mắt. Khí chất quá nổi bật, từ cũng chỗ chê.
Trong các ứng viên, theo thẩm mỹ của bà, cô gái thể xếp top ba về nhan sắc lẫn vóc dáng.
“Vâng ạ.” Thanh Thanh gật đầu, bước tới gần cửa sổ, cúi ngang tầm mắt với Lý Thanh Phượng, nhoẻn miệng thiện: “Chào chị, chỗ chị còn tuyển ạ?”
Lễ phép thật, giọng .
Lý Thanh Phượng cũng mỉm : “Vẫn còn, đang thiếu một , em đến kịp đấy.”
Nghe , mắt Thanh Thanh sáng bừng: “Thật ạ? Cảm ơn chị!”
“Cảm ơn gì chứ?” Lý Thanh Phượng giọng ngọt của cô cho vui vẻ hẳn lên. “Biết chữ chứ?”
Thanh Thanh gật đầu lia lịa: “Biết ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-37-a.html.]
“Vậy thì điền thông tin cá nhân đây, xong đưa em lên tầng gặp chủ nhiệm phỏng vấn.” Lý Thanh Phượng lấy từ ngăn kéo một tờ giấy. Thấy Thanh Thanh mang bút, chị liền đưa luôn bút của , dặn: “Phải khai thật đấy nhé. Trúng tuyển là điều tra lý lịch đó.”
“Vâng, em , cảm ơn chị.”
Câu “chị” “chị” khiến Lý Thanh Phượng thấy nhẹ hẳn. Thấy cô mồ hôi nhễ nhại, chị ân cần hỏi: “Mang theo cốc nước ? Có uống nước mát ?”
“Em mang ạ. Chị quá!”
Nếu ngăn cách bởi tấm kính, Thanh Thanh thật sự nhào tới ôm lấy chị gái dịu dàng dễ thương . Trời cô khát nước đến mức nào — chạy loanh quanh cả buổi trưa, nước ngọt uống hết sạch từ lâu.
Một cô gái đầu đến nơi đất khách quê , cũng xin nước ở , cứ nghĩ về tới nhà mới uống. Không ngờ ở đây gặp quý nhân.
Thấy cô lấy một chai nước ngọt, Lý Thanh Phượng cũng lấy lạ. Thời buổi mấy ai cốc t.ử tế, dùng chai nước ngọt cốc là chuyện thường, còn uống thẳng từ vòi nước nữa cơ.
“Uống từ từ thôi, nước còn nhiều lắm mà.” – Nước thì đáng gì .
Cái chai nước ngọt vẫn còn vương chút vị ngọt, Lương Thanh Thanh mím môi hai cái nhanh uống hết hơn nửa chai. Không phiền Lý Thanh Phượng, cô xuống bàn gần cửa sổ, chăm chú điền thông tin cơ bản.
Họ tên, tuổi tác, học vấn, loại hộ khẩu, tình trạng hôn nhân...
Tờ giấy trắng chẳng mấy chốc đầy ắp những hàng chữ đen chi chít.
“Lương Thanh Thanh?” Lý Thanh Phượng liếc qua một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng ở mục "loại hộ khẩu", lông mày vô thức nhíu khi đến bốn chữ : “Hộ khẩu nông nghiệp?”
Một cô gái trắng trẻo xinh xắn, năng chuẩn phổ thông như mà là nông thôn? Nếu tận mắt thấy cô gật đầu xác nhận, Lý Thanh Phượng thật sự tin nổi.